Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Wednesday, February 28, 2007

Cà phê vỉa hè.




Có những buổi sáng đột xuất dậy sớm được. Thế là ngồi café vỉa hè. Có người không hẹn mà gặp. Có người gọi điện thoại rủ rê ngay lúc mình trên đường đi, nhờ vậy cũng có duyên với người không hẹn mà gặp..

Hahah. Post hình này lên dành tặng riêng T.A.K nè ( Vì hình được chụp theo yêu cầu của cô, nín thở cài tự động mà ngồi cứ nhấp nha nhấp nhỏm sợ bị giựt máy ảnh ). Cô hứa PR cho Himiko đâu rồi??? Mấy hôm nay có người khách thường xuyên quay lại quán rồi đó nghe.

Tuesday, February 27, 2007

Giới thiệu gương mặt




Hôm nay 27/2/2007, ở Himiko Cafe có 1 nghệ sỹ đến chơi nói chuyện vui, lý lịch của anh ấy dưới đây:

NGHỆ SỸ, NHÀ LÀM PHIM ĐỘC LẬP, GIÁM TUYỂN, NHÀ HOẠT ĐỘNG NGHỆ THUẬT WU WENGUANG ( NGÔ VĂN QUANG )

Wu Wenguang sinh tại Yannan ( Vân Nam ), Trung Hoa 1956. sau khi tốt nghiệp trung học vào năm 1974, ông phải về nông thôn dậy học trong 3 năm. Ông tốt nghiệp đại học văn chương tại đại học Gân Nam năm 1982 và sau này làm việc tại Côn Minh và Đài truyền hình Trung Hoa trong vai trò nhà báo. Từ 1989, Wu trở thành một nhà làm phim độc lập và một người viết phê bình nghệ thuật, nhà văn tự do, cũng như một nhà sản xuất các vở trình diễn.

Một trong những bộ phim nổi tiếng của Wu Wengang là BUMMING IN BEIJING:THE LAST DREAMERS ( 1990 ), một thu ghi về các cuộc lang thang của 5 nghệ sỹ đến Bắc kinh từ làng quê để săn đuổi các giấc mơ nghệ thuật. Họ đã từ chối các công việc ổn định và ở nhà thuê tại Bắc Kinh mà không có thu nhập đều đặn cũng như sự an tòan của việc có một căn hộ để sống . Bộ phim này quay từ 1988 và kết thúc 1990. Đến cuối bộ phim, chỉ còn duy nhất một nghệ sỹ ở lại Bắc Kinh, cả 4 người còn lại đều định cư tại châu Âu và Mỹ. Bộ phim đã được đánh giá cao tại khắp các liên hoan trên thế giới như: Liên hoan phim Hongkong, Liên hoan phim Fukuoka, Nhật bản, Liên hoan phim tài liệu quốc tế Yamagata ( Nhật bản), Montreal, Hawaii, London, Singapore, Paris, Berlin, Sidney và tại liên hoan New China/New Visions tại bảo tàng nghệ thuật hiện đại New York. các bộ phim khác của Wu bao gồm: TIME IN THE REDGUARD ( 1993 ), AT HOME IN THE WORLD ( 1995 ) JIANG HU: LIFE ON THE ROAD ( 1999 ) VÀ DIARY: SNOW, 21.NOV, 1998 ( 1999)

Vào năm 1994, Wu cùng biên đạo múa Wen Hui đứng ra thành lập xưởng múa trực tiếp ( living dance studio ), một nhà hát/xưởng múa độc lập tại Bắc Kinh. Tại đây, ông làm việc cùng nhóm để tạo ra các sản phẩm trình diễn trong vai trò thiết kế ý tưởng, quay phim cũng như dàn dựng và biểu diễn.

Tên một số tác phẩm múa:

100VERBS ( 19940, LIVING TOGETHER/TOILET ( 1995 ), BREATH WITH THE EARTH

( 1996 ), DIONING WITH 1997 ( 1996 ), SKIRT/VIDEO ( 1997), REPORT ON GIVING BIRTH ( 1999 ), DANCING WITH FARMER WORKERS ( 2001 ), REPORT ON BODY

( 2003 ), TIME/SPACE ( 2004 ), REPORT ON 37.8 ( 2005 )

Trong vai trò một người viết, Wu Wenguang đã xuất bản một số sách như:

THE SCENE OF THE REVOLUTION, 1966 ( 1994 )

BUMMING IN BEIJING ( 1995 )

REPORT ON JIAN HU ( 2001 )

CAMERA LIKES OWN EYES ( 2001 0

DOCUMENT ( TRƯỞNG BAN BIÊN TẬP, CHO BA SỐ, XUẤT BẢN TỪ 2000 – 2005 )

Các hoạt động khác:

Một trong những giám tuyển chính, đồng sáng lập tạp chí nghệ thuật ra hàng tháng NEX WAVE vào năm 2001

Giám tuyển sự kiện nghệ thuật đương đại Trung Hoa PUBLIC SPACE & PERSONAL EYE: NEW VISON FROM CHINA, tại Kampnagel, Hamburg, vào tháng 10/2003

Giám tuyển của VIDEO forum; documentary – private language and performance space tại Liên hoan nghệ thuật quốc tế Dashanzi, 2005

Đồng giám tuyển không gian nghệ thuật độc lập CAOCHANGDI WORKSTATION Cùng Wen Hui vào năm 2005

Giám tuyển của liên hoan performance Crossing 2005

Giám tuyển của MAY ART FESTIVAL, caochangdi workstation 2006

Giám tuyển của CHINA VILLAGE DOCUMENTARY PROJECT, 2005

Monday, February 26, 2007

Take my hand

by Dido.

Bạn có thích thỉnh thoảng Himiko post nhạc lên không?




Được đó! Thỉnh thoảng cũng nên.

4


Tùy tâm trạng Himiko hà.

1


Thôi! Cứ như trước đến giờ đi!

2





Sign in to vote

Sunday, February 25, 2007

You know I'm no good

Thay đổi không khí cái nào!

Các bạn nhớ vặn volume thật lớn khi nghe bài này nhé! Himiko.Nguyễn tui vốn chỉ biết nhìn người ta nhảy, mà vẫn không thể không nhún nhảy khi nghe bài hát này đấy.

Để tránh mất hứng, đề nghị các bạn cho play câm trước. Sau khi play trọn bài hát rồi, bật lại nghe cho trọn vẹn nhé! Ai đến Himiko mà yêu cầu bài này, tui rất vui lòng vặn thật lớn cho nhảy luôn.

Giọng Amy Winehouse nghe thật là đểu, phải không nào.

Thanks Nam Phương đã share bài này nhé!

Heheh, hơi muộn, nhưng mới biết cách trưng cầu dân ý, thử xem nhé!


Bạn có nhún nhảy khi nghe bài hát này không?




Yeah! Không thể không nhún!

1


Ừ, muốn nhưng khẽ lắc lư thôi.

1


Hát theo thôi hà

0


Không cục cựa.

1


Không thèm nghe

0





Sign in to vote

Mà cũng nên giết chết mấy thế hệ...

Hì, rốt cuộc bạn lại tuyên bố với tôi như thế, là sao?

" Mày đi Nhật rồi, tao nghĩ, mày phải nhận thấy cái hay của họ. Họ hy sinh mấy thế hệ, để cho thế hệ sau nữa tốt hơn... "

Á à... Cái vụ này thôi đủ sức để tôi viết tiếp mấy entry nữa rồi. Chẳng hiểu thế hệ sau có tốt hơn không, à tôi toàn nghe thấy người già Nhật than phiền bọn trẻ bây giờ ích kỷ quá ( wagamama ), nổi loạn quá...

Hic, coi chừng lạc đề.

Nói gì thì, tôi cũng đâu thể nào làm khác hơn được. Nổi loạn là hay, nhưng không phải là cách tốt nhất để đi trên một con đường dài. Ban bảo, blog Himiko không phải là một blog cá nhân, nên tôi phải có trách nhiệm hơn trong việc định hướng một phong cách nghệ thuật có gu, cũng như những triển lãm ở Himiko cũng phải có gu hơn. Thì tôi cũng nói rồi, bản thân tôi không có đủ lý luận Mỹ Thuật để nhận xét tác phẩm anh này là tốt hay không tốt ở chỗ nào. Mà tôi thì lại chỉ một mình. Nên, tôi chỉ có thể giới thiệu ra cùng mọi người. Nghệ thuật trong mắt tôi gần như là một phạm trù tình cảm. Dù tôi thích, vẫn có người ghét, và ngược lại.

Đường dài quá mà, ai biết được ngày mai sẽ như thế nào. Bản thân cuộc sống cũng là một nghệ thuật, và nghệ thuật là một phần của cuộc sống, cũng chịu chung quy luật đào thải khắc nghiệt. Những tác phẩm không tốt thì cũng sẽ nhanh chóng bị quên lãng. Những nghệ sĩ có sức bền, có ý chí, có tài năng thì cũng sẽ được công nhận, nếu như, đừng bị những thước đo quan điểm thường tình dập mất cơ hội được thể hiện. Cũng như, Himiko có tồn tại được về lâu về dài hay không, cũng là ở sự chọn lựa của người xem, của nghệ sĩ và cũng ở chính sức lực và sự lì lợm của người vương mang nó.

Nhưng mà nè, buồn thật đấy, khi bạn nói coi chừng mọi người quay lưng, không đến với Himiko nữa vì hướng đi hiện tại của Himiko. Tôi hiểu những người mà bạn đề cập là những người tài năng, bản thân tôi cũng biết họ được đánh giá cao. Nhưng, tôi không đủ lực, bạn à! Tôi quá đơn độc trên con đường đòi hỏi nhiều sức bền này. Tôi ước gì có thể mỗi tháng làm 2 cuộc triển lãm liên tục để kêu gọi các bạn thể hiện tài năng của mình ( mà hình như các bạn luôn chờ đợi người ta kêu gọi, ưu ái chứ không chịu tìm đến Himiko trước để đề nghị hay tìm cách cùng đánh động dư luận ). Bạn nói mà không nghĩ sâu hơn, là, tại sao Himiko phải chịu trách nhiệm về sự tác động của mình đến một thế hệ, trong khi, bản thân Himiko cũng chỉ là tôi, là một bản thể duy nhất, và đang cảm thấy đuối sức? Thậm chí, còn không nhiều tự tin để cùng tranh luận với các bạn mỗi khi ai đó ăn to nói lớn về nghệ thuật? Nên, các bạn quay lưng à? Kệ! Tôi cũng đã xác định trước một điều là, Himiko là nơi tôi thể hiện chính mình mà. Các bạn không làm thì tôi làm, và những người không chịu ngồi yên một chỗ sẽ. Dù sao thì, có làm mới biết, còn hơn, cứ ngồi yên đó và tự mình ngó mình thôi.

Còn so sánh với các gallery khác ư? Ừ, thực tình là Himiko không có khả năng mang lại cho các tác giả một lợi nhuận kinh tế trong việc mua bán các tác phẩm thật. Nhưng điều đó thì tôi đã xác định ngay từ đầu mà. Tôi chỉ có thể thỏa mãn việc, tác phẩm nghệ thuật có người bình thường chịu đến xem và chia sẻ, hơn là tối ngày chỉ mang tác phẩm tham dự những cuộc triển lãm chung chung mang tính đều đặn để chào mừng các dịp lễ hội. Mọi việc chỉ có thể bắt đầu như thế. Nếu anh thực sự có khả năng, thì qua cuộc giới thiệu đầu tiên này, các gallery uy tín hơn, lớn hơn, có nhiều mối mua bán hơn, sẽ để ý tới mà mời anh về đãi ngộ. Có lần, trong cuộc triển lãm đầu tiên ở Himiko của tác giả Hà Hùng, cô bạn Motoko Uda ( đồng sáng lập nhóm A little Blah Blah ) đã nói tôi, mày phải ký độc quyền với he ngay, kẻo Quỳnh ( gallery Quỳnh ) mà xem triển lãm này sẽ hớt he về độc quyền. Tôi cười, không, Himiko không có khả năng mua bán tác phẩm mang lại tiền cho nghệ sĩ, thì không thể độc quyền ai cả. Tao chỉ giới thiệu, và cơ hội là của họ.

Chà chà... bạn nghĩ tôi tài giỏi lắm sao, 3 đầu 6 tay sao mà đặt cho tôi nhiều áp lực thế? Bạn có muốn tôi kể ra cho nghe một lô lốc những yếu điểm của Himiko không? Website vẫn còn nghèo nàn nè ( tôi bó tay trogn việc upload nên phải nhở đến blog để đưa tin )... Êh, nhưng mà, kể ra rồi, bạn có giúp tôi được gì hông đã? Bạn giúp tôi chọn lọc những tác phẩm, những tác giả có gu nhé? Heheh, nhưng mà những tác giả đó thì tôi đợi đến bao giờ đây? Tôi phải đi tìm họ à? Ặc, vậy thì đợi vậy... Bây giờ, Himiko chưa đủ lực để được quyền lựa chọn.

Ôi dào, để mà cãi nhau thì nói hoài cũng không hết. Quan trọng là, ai làm đây?

Mà này, cho dù có nên giết chết mấy thế hệ, tôi cũng hổng đủ sức để lãnh trách nhiệm lớn lao ấy đâu.

----------

Tỉnh lại rồi nên vương nhiều lo lắng, thiếu lửa, nhỉ? Hì...

Friday, February 23, 2007

Mày đang giết chết cả một thế hệ

Hôm nay, đi uống bia với một người bạn học từ nước ngoài về..

Lần đầu tiên bạn góp ý về Nghệ Thuật : " Mày đang giết chết cả mấy thế hệ, blog của mày sến quá! Tao vô xong chả muốn vào nữa! "

Hơ...ơ... Ai là bạn tôi, chả biết là tôi chẳng bao giờ đưa ra một tuyên ngôn nghệ thuật nào cả.

Hơ...ơ..., ai là bạn tôi, mà chẳng biết, tiêu chí của tôi chỉ là, tạo một không gian trưng bày cho chính mình, rồi bạn bè, rồi nghệ sĩ trẻ, nhưng con người chưa được công luận và những gallery hầu như toàn là thương mại ở VN tạo điều kiện cho họ thể hiện mình. Song song đó, giao lưu với mấy nghệ sĩ nước ngoài có hứng thú với không gian của Himiko, mà thôi.

Hơ...ơ...?? Tại sao tôi phải có trách nhiệm với mấy thế hệ của đất nước, những thế hệ mà chương trình phổ thông chẳng bao giờ có một ngôn ngữ thực sự của nghệ thuật đặt chân vào. Ngay cả bản thân tôi, 5 năm trời học trong trường Đại học Mỹ Thuật TP.HCM, còn chẳng đủ tự tin để tranh luận về lý luận nghệ thuật với bất kỳ ai. Tôi luôn mỉm cười trong bất kỳ một cuộc tranh luận nghệ thuật nào, bởi lẽ tôi chẳng thể định nghĩa rõ như thế nào là chủ nghĩa hiện đại hay hậu hiện đại. Và tôi chẳng bao giờ dùng ngôn ngữ của lời viết để ma mị cho một tác phẩm nghệ thuật. Với tôi, bản thân nghệ thuật đã là một ngôn ngữ. Mà, người xem hiểu được hay không, là do, anh có cùng tiếng nói của họ hay không.

Có một lần, một anh nhà báo ở Quảng Nam Đà Nẵng hỏi tôi về cuộc triển lãm Gốm Nhung : " Anh là người ngoại đạo, không hiểu gì về nghệ thuật. Em là điêu khắc gia, vậy em hiểu về những tác phẩm này như thế nào ? " Tôi cười : " Thưa anh! Với em, trước tác phẩm của người khác em cũng là người ngoại đạo. Em chỉ có thể nói thích hay không thích mà thôi. "

Thật đấy! Bạn có ngạc nhiên không, khi tôi bảo, tôi không thể tranh cãi với bạn một quan điểm hay một trường phái nghệ thuật bất kỳ nào?

Luận văn tốt nghiệp của tôi đã chứng minh rõ quan điểm đó. Ở trường tôi, bạn có thể làm luận văn về một đề tài chuyên môn nào đó, hoặc, về tình cảm và hướng đi riêng của bạn. Và tôi, một kẻ cho đến khi tốt nghiệp phổ thông vẫn chưa hề biết rằng mình có một năng khiếu bẩm sinh về nghệ thuật, và cũng chẳng hề được ai nhận biết về năng khiếu của mình, đã chọn con đường an toàn nhất, không ai có thể bắt bẻ bất kỳ điều gì về lý luận chuyên môn, vì tôi chỉ viết về cảm xúc và con đường đã dẫn tôi đến với nghệ thuật.

Vì, tôi, cũng như bất kỳ một bạn trẻ nào đó, không hề được trang bị một bất kỳ một hiểu biết nào về nền tảng nghệ thuật khi còn là học sinh. Vì, dù tôi có học 5 năm trong một trường nghệ thuật, tôi vẫn không đủ tự tin để tuyên bố rằng, tôi có thể áp đặt bất kỳ ai vào quan điểm nghệ thuật của chính mình.

Tôi và bạn tranh cãi kịch liệt nhau về chuyện ngôn ngữ có thể phù phép cho một tác phẩm nghệ thuật hay không. Với tôi, bản thân nghệ thuật là một ngôn ngữ, và ngôn ngữ là một nghệ thuật. Tôi sẽ chọn bất kỳ một loại hình nào tôi có thể vận dụng trong chính thời điểm đó. Chứ không bao giờ, muợn ngôn ngữ để bảo vệ cho tác phẩm của mình. Trong triển lãm cá nhân " I see " tôi cũng đã từng viết : " Và nhiều thế giới khác được mở ra khi tôi lắng nghe cảm nhận của người khác.Có tồn tại cái chết trong sự sống ; có nỗi đau đớn trong sự hận thù ;có sự oằn mình trong khao khát...; là những góc khuất bị chối bỏ. Bỗng dưng, tôi không muốn nói thành lời nữa, tôi không muốn đổ khuôn cảm nhận của người xem trong nỗi ám ảnh của mình."

Bạn nói, ngôn ngữ là một thế mạnh làm nổi bật tác phẩm nghệ thuật. Chính ra, những anh nước ngoài luôn biết cách làm nổi bật tác phẩm của mình bằng những lý luận ngôn từ sắc bén, làm cả những anh vốn rất khắt khe về nghệ thuật như bên văn hóa thông tin vẫn có thể bị lừa mị và làm lọt sàng những tác phẩm lẽ ra rất đáng bị kiểm duyệt như Magma ( muốn nói về cả một đất nước bị ru ngủ trong một chủ nghĩa mà tượng trưng là màu đỏ... ) Còn các anh nghệ sĩ VN, chính bởi những suy nghĩ bất cần như tôi " anh có thể thích hay không, hiểu hay không hiểu... ", mà làm ngơ ngác cả mấy thế hệ.

Tôi có mấy người bạn rất ghét đi xem triển lãm của những người nước ngoài. Bởi lẽ, chẳng ai trong chúng tôi không nhận ra trong lý luận của họ những bao biện về nghệ thuật. Tác phẩm của họ, nếu im lặng, đừng vay mượn bất cứ một ngôn từ nào, thì, chả là cái đếch gì cả... Và, bản thân chúng tôi, chẳng bao giờ bị cái mác nước ngoài của họ lừa mị. ( Tôi có một đứa bạn nước ngoài người Ailen, rất khoái chơi với tôi, chỉ vì, " mày chẳng tỏ vẻ thèm chơi với tao chỉ vì tao là người da trắng, nên tao khoái mày" . )

Vậy nên, ngày hôm nay, tôi bị đứa bạn của tôi nói : " Mày giết chết cả mấy thế hệ qua cái blog sến của mày ". Tôi xin thưa với nó, với các bạn, các quý vị đọc blog của tôi rằng, tôi chả việc quái gì phải chịu trách nhiệm về cái chết của ai cả! Đây chỉ là nơi đăng tải những thông tin về hoạt động nghệ thuật, chứ chẳng chịu trách nhiệm sửa chữa cả một sai lầm hệ thống giáo dục nghệ thuật từ nào đến giờ. Ai thấy đẹp thì đẹp, ai thấy xấu thì xấu. Tôi chẳng bao giờ muốn thay đổi cả một nhận thức của bất kỳ thế hệ nào cả. Tôi chỉ muốn mọi người làm quen với đẹp, và xấu, mà thôi!

Hahahah... lời nói của một kẻ đã uống rất nhiều bia, ai bực ráng chịu!

Wednesday, February 21, 2007

Ảnh dự thi...




Trước Tết nghe V.ũ xúi dự thi ảnh xuân trên Tuổi trẻ online. Hổng có nhiều thời gian để ra đường lắm, nên hổng có hy vọng là sẽ có tấm ảnh nào đoạt giải để cho em V.ũ cái máy ảnh đang xài ( V.ũ ta tưởng dễ, " vì hình đoạt giải năm ngoái xấu òm. Chị đoạt giải nhất ( 1 máy ảnh trị giá 25 triệu ) thì nhớ cho em cái máy ảnh của chị nhe ! " ). Nhưng cũng định post vài tấm chụp trong Tết lên chia sẻ với bà con, nên gửi 6 tấm chơi. Vậy mà, chỉ được lên có 2 tấm,

hai tấm được lên nè...

Yêu thương ( 2h33' sáng 29 tháng Chạp, đường Nguyễn Đình Chiểu, )
Tết xa quê... ( 18h19' ngày 29 tháng Chạp, đường NKKN )

mấy tấm ánh sáng được hơn chút thì hổng thấy đâu.., Nghe BTC giải thích chung như vầy :

...Về việc một số ảnh gửi dự thi không hiển thị ở giao diện chính của trang thi ảnh, rất nhiều độc giả thắc mắc về chuyện này, chúng tôi xin trả lời: Không phải tất cả các ảnh gửi đến đều được show lên trang chính của cuộc thi mà nhóm sơ tuyển sẽ biên tập và loại một số tác phẩm kém chất lượng, nội dung không phù hợp với tiêu chí của cuộc thi... ( tuổi trẻ online )

Nhưng tui tự thấy mấy tấm bị loại không hề kém chất lượng so với những tấm ảnh đã được load lên giao diện chính của báo chút nào ( có nhiều tấm chụp bâng quơ 1 bông hoa, hợăc đứng làm kiểu chụp hình chơi... ). Nội dung cũng đươc chọn lọc kỹ càng, chẳng có gì là không phù hợp. Khó hiểu thật.

Ghét! Còn vài tấm ác chiến hơn nhưng sợ cùng chung số phận, nên không thèm gửi nữa. Quyết định này được ra trước khi hết hạn nhận ảnh 1 tiếng, sau khi ngổi duyệt mấy ngàn tấm hình mà không thấy ảnh mình.

Thôi thì, post lên đây cho bạn bè xem chơi, sau này hổng thèm dự thi gì ráo. Cứ chụp xong là tự triển lãm thôi. Heheh

Hơi ấm ( chụp lúc 4h50' sáng 27 tháng Chạp, đường Lê Hồng Phong )
Giữ lửa... ( 5h18' sáng 27 tháng Chạp, cũng đường Lê Hồng Phong )
Sắc nắng trong đêm... ( 0h09' sáng ngày 20 tháng Chạp, khu Eden )

photo by Himiko. Nguyen

Khuya mùng 5




Sau 1 tuần lễ lu bù 1 mình ở himiko, tối hôm qua mới thật sự là một ngày Nguyễn tui được thảnh thơi, bước ra đường du xuân ( sáng tha hồ ngủ nướng, vì mồng 5 nhân viên nghỉ Tết lên, tui hổng còn phải trực chiến nữa ). Không ngờ, dãy lồng đèn ngoài Lê Lợi dẹp hết trơn. Đường Sài Gòn lại trở về như cũ... Hic, mấy ngày Tết không bước chân ra đường, bỏ lỡ cơ hội được ngắm sắc màu rực rỡ của năm mới, bỏ lỡ dịp ngắm Sài Gòn buổi sáng lặng im ( tối nào cũng đóng cửa trễ nên sáng ngủ nướng đến 11h, ngay cả mùng 1 Tết cũng không ra vỉa hè Phạm Ngọc Thạch cà phê sáng như đã lên lịch ).

Buồn quá, 0h sáng chạy ra Chợ Lớn uống sữa đậu nành nóng. May mà ở Chợ Lớn vẫn còn ít màu sắc của lồng đèn...

Rồi đó, tự thưởng 1 ly đậu nành nóng cho những ngày 1 mình thèm cơm Tết...

Và xong... hết Tết rồi...

New pic




photo by Himiko. Nguyen
Được sự đồng ý vui vẻ của các vị khách quý đã xông đất Himiko đầu năm, Himiko post lên blog những tấm hình đã chụp.

Himiko ngày mùng 3.

Himiko ngày mùng 4.

Tuesday, February 20, 2007

Bói vui tí đầu năm cho mình ...

Sư Tử (23/07 – 22/08)

Vấn để? Điển hình của cung Sư Tử chính là sự cầu toàn đính kèm nhiều khát vọng. Với bạn, thế giới vẫn chưa đủ, bạn luôn đặt ra chỉ tiêu là hoàn thành mọi việc với kết quả tối ưu nhất. Bạn tham công tiếc việc quá mức, điều này vô hình trung đã tự đặt một áp lực khổng lồ lên đôi vai bạn, cũng như sẽ dễ làm mất lòng những người thân xung quanh khi bạn cố tỏ rõ quyền lực của mình.

Quan điểm của 2!: Nếu vấn đề bên trên đúng là tính cách của bạn, tốt nhất là bạn nên học cách kiềm hãm những tham vọng. Bạn nên biết rằng, người thân xung quanh quan trọng hơn gấp ngàn lần những chiến lợi phẩm mà bạn có được nhưng tận hưởng chúng trong sự cô đơn. Bản chất của bạn là tốt, chỉ có điều bạn đang bỏ quên nó trong cái vỏ bọc của sự lạnh lùng mà thôi. Cò gì xem phim "Cú click huyền bí" đi nhé!

Nhân vật trung tâm: Jennifer Lopez (24/07)Trước đây, J.Lo nổI tiếng là một ngôi sao lạnh lùng và khó gần gũi, cũng chính vì thế mà hàng loạt những mối quan hệ tưởng chừng như tốt đẹp nhất cũng lần lượt xếp hàng ra đi. Chỉ khi J.Lo gặp Marc Anthony, chính chàng ca sĩ latin này đã biến J.Lo thành con người hoàn tòan mới: yêu gia đình, biết tận hưởng những giá trị chân thật của cuộc sống cũng như sống hòa đồng với mọi người xung quanh. Bạn thấy đấy, J.Lo đã từ bỏ được vỏ bọc của một ngôi sao và đang tận hưởng hạnh phúc đúng nghĩa. Còn bạn?

nhân vật trung tâm thứ 2 là : himiko. Nguyen tui nè...

Monday, February 19, 2007

23456




Heheh, lại rình được 1 con số đẹp...

Sunday, February 18, 2007

Xông đất Himiko

Buổi sáng, T.A.K và Đăng. ( Hình chụp vào mùng 2 )

Tối, 21h, 1 nhóm bạn trẻ là lạ... Chụp hình từ trong quán ra ngoài sân ( lần đầu tiên có người tự chụp ở ngoài sân )...

22h32, Mèo gọi điện đặt chỗ trước. Ngồi đến 1h 50' khuya mùng 2 luôn ( mở hàng mùng 2).

Saturday, February 17, 2007

Năm mới năm mới!




Định ra đường ngắm pháo bông, nhưng trời lạnh quá! Lên sân thượng chụp đỡ.

Và hướng ngược lại, sân bay...



photo by Himiko. Nguyen

Ngủ sớm
, ngủ sớm. Sáng mai dậy sớm ra Phạm Ngọc Thạch cà phê vỉa hè. Đường Sài Gòn sáng mùng 1 vắng ngắt, tha hồ vi vu... Rồi 11h về mở cửa Himiko.
Đọc sách. Hoặc bắt đầu công việc. Hết thời gian rồi.
Làm thôi làm thôi.

Friday, February 16, 2007

Pháo hoa! Pháo hoa!




Tối qua nhìn từ xa. pháo hoa bị khói che mờ mất. Tìm lại mấy tấm hình đốt pháo hoa ở Nhật hồi tháng 7 năm ngoái post lên cho mọi người xem chơi. Pháo hoa mi ni mà màu sắc và hình dạng rấm oách không kém nhá. Cứ tưởng tượng đang nhìn từ dưới lên bầu trời là cũng có cảm giác ngay mà, phải không?