Mới xong thôi 3 cái mặt bàn... Ngò kịp xuất hiệm ghi dấu kỷ niệm vài cái hoa văn sau 2 tiếng ngồi không nhìn người khác gõ gõ cạch cạch.
Haiz...
Doping có vẻ hết liều rồi...
Thở ngắn thở dài khi vẽ những hoa văn cuối cùng...
Bạn hăm, "nè, đừng trở lại tình trạng báo động đỏ như trước đây đó nghe"
Haiz, chẳng có gì là đơn giản được. Đã xác định rồi, cứ một con đường mà đi đi chứ.
Nằm hoài một chỗ sao, chần chừ mãi sao?
Tự dưng nhớ bài hát "một mình một bóng, ôi đời, một mình một bóng, cô đơn, lạc loài, có ai cần ta...."
Sợ có ngày câu hát này cứ vang lên mãi chăng?
Ơiii, cần niềm tin, cần niềm tin!
Đường còn dài, dài lắm...
3 comments:
hí hí hí
tinh yeu la gi? co an duoc khong?
dung xai doping, bac si khuyen khong nen dung, chong chi dinh cac thanh phan nhay cam, hehe
người ta cả đời câu đó còn vang mà có sao đâu. Bình tĩnh mà tiếp tục đi, đường còn dài lắm, ko nên chơi doping mà cần rèn luyện để đủ sức mà đánh đu đường trường nhé :P
duong con dai, ta di thoi...
Post a Comment