Chiều nay bán được 1 bức tranh cho Daniel. Chưa thấy ai bán tranh rẻ như anh này, bức khổ 1mx1m5 ( ảnh trên ) mà bán chỉ có $595. Cũng một bức kích thước đó, mấy anh họa sĩ VN vừa tốt nghiệp đã hét trên $1000 rồi. Vậy nên khi người mua còn ráng thử, bảo giảm 1 chút cho vui, nhất quyết lắc đầu, không cần gọi hỏi ý kiến nghệ sĩ. ( Daniel bán rẻ là vì muốn phù hợp túi tiền người Việt, và vì do sẽ về nước luôn nên muốn gọn nhẹ hành lý ). Bức rẻ nhất là 185 USD, khổ 40x40, bức mắc nhất là 850 USD ).
Anh này vẽ tranh không có ký tên. Người mua đòi Dan phải kí và ngày mai lấy tranh vì ngày mốt đi về nước. 5h chiều Dan đến kí, hỏi tại sao không có chữ ký trên mỗi bức tranh, Dan bảo, vì tranh trừu tượng, ký vào, thì mọi người chỉ lo nhìn vào chỗ chữ ký.
Rồi ảnh rủ đi dự party gì đó ở Hoa Viên lúc 8h tối. Lâu rồi không ra khỏi nhà, cũng chồn chân. Nên đi.
Đến nơi, thấy nguyên cái bàn dài gần 20 người toàn là Tây, tự dưng mất cảm giác tự tin, không biết ngồi vào sẽ nói chuyện làm sao. Dan ngồi khúc giữa, chỉ còn vài chỗ ở cuối dãy, tự dưng nghĩ ngồi vào thì chỉ biết cắm mặt ăn, trở nên vô duyên tệ, thế là, làm lơ, đến 1 bàn khác xa chỗ đó ngồi, 1 mình.
Kêu 1 ly bia. Gọi 2 món, trứng cá thu đút lò và bao tử cá xào dưa cải. Trong lúc đợi đồ ăn, tự dưng thấy uống 1 mình thật là buồn, liền nhấc máy lên gọi. 1 người, đang đi với người khác, 1 người đang bận, 1 người lười...
Muốn gọi 1 đứa em, có rất nhiều hiểu lầm xảy ra với nó, thời gian này giận không nói chuyện. Giận vì cách suy nghĩ quá ư nặng nề, tự suy tự diễn, rồi mang ra chửi xa chửi gần trên blog, trong khi, cách giải quyết tốt nhất là nên thẳng thắn suy nghĩ với nhau. Rồi nghe nói là nó tuyên bố không bao giờ làm gì với mình nữa, trong khi, lẽ ra chính mình mới phải nói điều đó, nhưng vẫn nghĩ là lúc nào đó có dịp sẽ nói thẳng với nó về cách làm mà chỉ duy nhất mình nó là ngoại lệ. Vừa bực vừa giận, muốn đối diện một lần cho ra ngô ra khoai, vì, để lâu, dễ có xu hướng kệ và không quan tâm nữa. Muốn nhấc điện thoại lên, nhưng sực nhớ đã tuyên bố với nó là không bao giờ gọi nữa, vì ghét, vì nó ít khi nào nhấc máy khi mình cần, còn bảo là không thích nghe điện thoại. Tin nhắn vừa dở dang "có ở SG không, ra Hoa Viên đi...", thì ngưng lại, vì không thích cái cảm giác tin nhắn rơi vào khoảng không lơ lửng, không thích cảm giác chờ đợi thêm một lần nào nữa. Chỉ suy nghĩ có nên nhắn nó không, đã mất 20p.
Không còn biết gọi ai. Nhớ hôm bữa, rủ người bạn mới quen đi xem đá banh, vì gọi một cách đột xuất nên người đó bảo rủ ai đỡ đi, vì nếu đi người đó phải ra khỏi nhà sớm, nên hẹn chung kết. Ngẫm lại, chẳng có ai để rủ. Mà coi đá banh 1 mình thì thật là chán, dù xung quanh thiên hạ có hò hét đi nữa. Trận đó thật là buồn tẻ, Nga cũng thua.
Hôm nay cũng vậy. Lẳng lặng ngồi nhấm nháp trứng cá thu đút lò với bánh mì bơ tỏi. Uống ngụm bia, mà sao đắng ngắt. Những lúc như thế này, quả thật cần 1 người bạn, dù chỉ để cụng khẽ một cái, món ăn cũng sẽ ngon hơn, bia sẽ ngọt hơn. Mới ngẫm thấy, chưa bao giờ mình biết hưởng thụ một mình. Khi một mình, làm gì sang hơn 1 chút, lãng phí 1 chút, cũng thấy tiếc. Chỉ cần có thêm một người để chia sẻ, tự dưng thấy ngon lạ, dù có tốn kém hơn.
Cả hai món ăn đều ngon, mà sao nhiều quá với một người.
Và ly bia chưa vơi nửa.
Bàn duy nhất trong Hoa Viên chỉ có một người.
9h30p về. Vẫn không nhắn với Daniel là có đến.
10 comments:
Cái đó ngta gọi là ngày của sự từ chối.
mai mốt nhớ đến tui, mấy dịp này nhe!
cung dau co nhan cho tui, hehe... Dem qua tui e do, khong co nguoi di uong bia chung nen ngoi uong mot minh o nha
cái tranh này của Dan ko được nhìn tận mắt mà nhìn qua ảnh bà chụp thấy cũng có phần nào háo hức, giá thế cũng cảm thấy rẻ quá. những lúc bà đi nhậu thế này tôi lại ham vui, chỉ muốn tót vào đó ở để đi nhậu và hành hạ bà, haha
Sao không gọi em... :-<
Giờ bà chị đang ngồi ở đó bụng em sôi ùng ục :">
@Đêm...: làm gí có số em mà gọi. Với lại, đâu có ý định giải quyết bao tử cho em. Vì dù có thêm 1 người ra cũng chỉ dừng ở 2 món đó thôi. Heheh.
@Codet : Heheh. Thật ra, vì gọi gấp. Vì tui ít khi lên kế hoạch trước cho mấy vụ uống bia.
@Cú : Đợi bà chạy từ nhà bà lên thì tui về mất rồi. Mấy lần có hẹn trước với bà mà còn lỡ, thì vụ này ko dám nghĩ tới bà đâu. Hahah.
@Mark : Hì hì, sẽ ghi nhận. Chỉ sợ rủ bất tử, Văn cũng đi với người khác.
@Zim : Tui ko có nhậu, mà là thưởng thức bia với trứng cá thu. Heheh, không ham uống với bà, bà xỉn vô ớn gần chết. Sợ lắm. Ghét mấy người xỉn vô vòi vĩnh như bà. Hahah.
Daniel bán tranh rẻ vì muốn phù hợp túi tiền người Việt, với lại, sẽ dọn đồ về nước luôn, nên muốn gọn nhẹ hành lí.
haha!Nhậu một mình cô đơn chị Himiko!Cố gắng lên chị!Ê,sử dụng hình ảnh Đông Duy mà chưa xin giấy phép nhé! ^-^
chị ơi, còn em nữa, hihihi, bữa nào chị ghi lại số của Mộc nhá, mà nhà Mộc cũng gần đó, mà Mộc cũng thix ăn ở HV, chị sẽ có 1 người hầu chiện tiệt dzời lun
Trùi ui tui tủi thân quá, gọi cho bà già này mấy lần rồi mà bả hông lưu số tui :((
:)
Post a Comment