Cuộc sống có quá nhiều nỗi sợ hãi.
Nỗi sợ hãi đeo bám từ nhỏ, và khi lớn, nỗi sợ hãi ngày càng nhiều.
Cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa cuộc đời, giữa dòng người. Sợ đến độ, luôn rụt lại mỗi khi có ai đó chạm vào mình, bắt nạt mình và cả những ai quan tâm đến mình...
Vỏ bọc càng cứng, càng cảm thấy sợ...
Biết sống sao đây. Sống bản năng hay lý trí, đều đáng sợ.
Sợ cả những người sống, sợ cả những người chết.
Sợ cả những người dữ, sợ cả những người hiền.
Khi cuộc sống không có giới hạn và những nguyên tắc để dựa vào, chẳng biết tin vào đâu để đừng sợ hãi.
Và sợ luôn cả chính mình. Nhỏ bé thế, vô hại thế, ngu ngốc thế, khờ dại thế, mà lại không biết tỏ ra sợ hãi, hèn nhát hay biết thân biết phận. Cứ cương lên bằng vỏ bọc cứng ngắc ngoài đời, dựa trên những nguyên tắc đạo lý và xử sự như sách vở, để rồi, nỗi sợ càng tăng...
Cứng ngắc với cả gia đình, để giờ, không dám chạy về gục đầu khóc với ai.
Từ nhỏ đã không bao giờ khóc, đã cố tỏ ra mạnh mẽ, dù thèm vô cùng được gào lên : " Má ơi! Sao má không thương con nhiều, để con có thể chạy về méc má rằng con bị đứa kia ăn hiếp!" Nhưng mà, má cũng sống trong nhiều nỗi sợ, sợ mất chồng, sợ ba vũ phu, sợ đói, sợ ông bà nội, sợ đủ thứ...
Hình như nỗi sợ hãi có di truyền. Định chạy về khóc với chị, mới sực nhớ, chị cũng mệt mỏi với nỗi sợ... Sợ bị lợi dụng, sợ bị mượn tiền, sợ mấy thằng nhà đất bàn đất rồi mà mãi không giấy chủ quyền mà còn thách chị đi kiện, sợ bị ăn hiếp, sợ bị lừa gạt, sợ chết bỏ con lại không ai nuôi...
Tự gục đầu khóc với mình thôi, dù mình cũng là một kẻ không tự bảo vệ được mình. Nhưng hơn ai hết, mình tự biết mình là một kẻ yếu đuối.
.
Friday December 8, 2006 - 03:37am (ICT)
No comments:
Post a Comment