Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Saturday, March 14, 2009

Aug 18 2008, 01:34 AM

Thỉnh thoảng, tôi thả tôi vào sự quan sát con người, tôi nhìn thấy, những khao khát được thể hiện mình ở nhiều hình thức khác nhau. Có sự ồn ào, có sự bứt rứt, có sự phản cảm, có sự lặng lẽ, có sự bồn chồn... Có nhiều trạng thái cô đơn ở con người, có nhiều thể hiện. Chung quy, cũng chỉ là, muốn được khẳng định và chấp nhận ở đám đông.

Tôi chạm vào cô đơn ở nhiều ngưỡng khác nhau, kể cả sự tột cùng cô độc lẫn cảm giác lạc loài ngay cả khi trong tình yêu. Tôi hiểu ở người đối diện, dù xa lạ hay một lần gặp hay gắn bó, những trạng thái cô đơn khác nhau. Mỗi con người đều một lúc nào đó, loay hoay với những cảm giác của chính mình.

Phần chung sự thể hiện của tôi đều là sự ơ thờ... dù, tôi vẫn lặng lẽ nhìn một cặp yêu nhau thể hiện những cử chỉ yêu thương trong góc tối. Vẫn lặng lẽ nhìn những gương mặt tuổi teen đang rớt vào trong giai đoạn bối rối, những câu nói không mang một hình thức chia sẻ nào, rớt đều đặn vào không gian. Họ, những con người giống nhau nhưng vẫn lạc lõng với nhau, mà không nhận ra, mà vẫn tìm kiếm.

Muôn đời con người vẫn lạc lõng với nhau, dù ở trong bất kỳ thế giới nào. Những con người yêu thương nhau, rồi cũng một lúc nào đó bỗng trở nên xa lạ, bởi, tình người không phải lúc nào cũng là một giá trị chung với tất cả, nhất là khi, con người vẫn có một cái thú đau đớn là sự hủy diệt, làm tổn thương nhau.

Tôi chẳng nhìn thấy tôi trong góc tối đó. Tôi chỉ nhìn thấy những con người ngơ ngác tìm kiếm bản thân mình qua những thể hiện. Hay bởi, tôi đã gặp vài cá nhân xuất sắc, để, những gương mặt thoáng qua trong khoảng thời gian này không để lại trong tôi một dấu ấn nào, dù chỉ là một chút nao lòng, dù chỉ là một cảm giác chếnh choáng day dứt vì những xót xa bất chợt.

Trong hành trình yêu thương, tôi vẫn là một kẻ đi bộ mang vác trên mình những ký ức đã khắc sâu vào tâm khảm. Dấu ấn lưu lại của hiếm hoi vài người trải qua càng khiến tôi thêm trân trọng và yêu quý tình yêu thương giản dị. Và, cũng là cái neo giữ tôi lại trong những lúc khùng điên bất chợt của tâm hồn. Là cái neo giữ lại khi giá trị của lòng tự trọng treo lơ lửng gữa ranh giới buông thõng hay níu giữ yêu thương...

Cho dù như thế nào, suốt cuộc đời này, tôi vẫn ghi nhớ những cảm giác lung linh sâu đậm của những
khoảnh khắc yêu thương, của rất ít những người đã bước vào trong đời sống. Bởi, cánh cửa yêu thương vốn vô hình và trong suốt, không dễ mấy người có thể tìm ra ( vô hình ngay cả chính người đã bước ra rồi quay tìm lại ).

No comments: