cúp điện. trời tối sẫm. không gian đặc quánh một màu tôi tối nhờ nhờ bởi sự pha trộn của màu trắng yếu ớt của ánh sáng ngày đang tắt với màu đen thẫm cô đặc của bóng đêm vừa đến. ngồi bó gối trên thềm cửa ngay con hẻm trước nhà. ngoài kia là đường một chiều ồn ào. cảm giác cô đơn đến ngơ ngác.
lâu rồi không còn tự hỏi nỗi buồn từ đâu. đến mức, tưởng không còn khả năng nhận diện nỗi buồn. Chỉ khi nào trong những lúc hiếm hoi niềm vui đến, thì biết, đi, cũng biết, rồi thôi.
có một cảm giác gì đó đang len lỏi lúc này. những câu hỏi lại dồn dập trở về cái đầu vốn không còn muốn suy nghĩ về bất kỳ điều gì nữa, về bất kỳ ai nữa...
một điều gì đó. một cảm giác sâu xa nào đó. không thể tự đánh lừa, không thể bỏ mặc, không thể làm ngơ như không nghe không thấy.
con người ta có thể mặc kệ người khác, có thể làm bất kì điều gì để tránh mắt thấy tai nghe không nghĩ đến. nhưng những cảm giác cứ trào lên như núi lửa trong lòng, thì làm sao mà có thể yên?
làm sao mà có thể yên?
những ngày qua vùi mình trong công việc, bận lút đầu, tự ái ngùn ngụt, không để cho những cảm giác nội tại trỗi dậy. vậy mà, chỉ trong một phút vừa dừng lại nghỉ ngơi, thì lại tràn đến những linh cảm không làm sao biết được.
tại sao chưa bao giờ nghe đến từ này trước đây? tại sao chưa bao giờ có một câu trả lời như vậy? ngơ ngác. đến tuổi này vẫn còn ngơ ngác.
lại biến động rồi. không thể nào thỏa hiệp với lí trí được lâu...
2 comments:
một ngày nhảm một lúc 3 cái entries, có oánh nhau ư!
tui mà oánh được ai. vì có gì là tui bỏ chạy trước hết.
Post a Comment