Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Wednesday, July 28, 2010

bài toán tình yêu

hồi xưa giỏi toán cho đến lớp 6, đụng phải ông thầy nói khó nghe, buồn ngủ, thế là mất căn bản luôn. thi đại học Sư Phạm, môn Toán làm đúng duy nhất 1 câu khảo sát và vẽ đồ thị hàm số, được 1,5 điểm (để không bị điểm liệt). vậy mà đậu đó nghen. thi 2 trường (Tổng Hợp, Sư Phạm) đậu cả 2 trường trong khi ai cũng tưởng tui rớt do chẳng ai thấy tui cắm cúi học bài như mấy bạn học sinh giỏi. giờ cũng còn ấm ức vì cái bằng tốt nghiệp PTTH bị xếp hạng trung bình oan vì môn Toán, có 4,5đ. tức là tại sao nó hông liệt kê điểm thi ra như vầy : Ngoại ngữ: 9,0đ ; Văn: 8,5đ ; Hóa: 7,5đ ; Toán: 4,5đ :(( ... cho ít nhất người ta còn biết tại sao mình trung bình chớ.
lâu lâu mò lại entry cũ đọc lại, trúng cái này, thấy mình cũng biết suy tới suy lui, khá toán đó chứ.
Yêu thương và độc ác (Tuesday, 14 October 2008)
Con người ta không chỉ tập yêu thương mình, mà còn phải biết độc ác với mình, không chỉ độc ác với mình, mà còn phải biết yêu thương mình.


Vì thật ra, yêu thương và độc ác đôi khi đâu có mâu thuẫn nhau đâu.

Chẳng hạn, vì yêu thương mình, nên khi người yêu nói lời chia tay, mình phải vì yêu mình mà giữ lòng tự trọng, không níu kéo, không ràng buộc, vì yêu mình mà phải giữ không để mình lụy người, không được để mất mình ==> mình sẽ chấp nhận cho họ rời xa.

Nhưng vì còn yêu thương họ, nên mình vẫn muốn gần gũi gặp gỡ để giữ hy vọng mong manh. Nếu lúc này, mình nuông chiều mình, cứ vỗ về ma mị mình bằng những ảo giác ngắn hạn, thì mình loanh quanh trong sự mong chờ lẩn quẩn. Vậy nên mình phải tập ác độc với mogn muốn của mình. Phải giẫm nát những hy vọng, phải cắt đứt những mong chờ. Phải dập tắt những nhen nhúm nhớ mong. Phải làm cho lòng đau thật đau, buốt thật buốt, để không nuông chiều cái tình cảm mù quáng của mình. ==> mình cũng sẽ để họ rời xa.

Suy ra, độc ác hay yêu thương gì thì cũng như nhau thôi. Cũng dẫn đến một kết cục là người ta mất đi một con người yêu họ, còn mình chỉ mất đi một kẻ không yêu mình. Mà suy ra, người ta không còn yêu thì không thuộc về mình, nên không thể gọi là mất. Rồi suy ngược lại, vì mình vẫn còn yêu thương người, nên mất mát của họ cũng là nỗi mất mát của mình.

Nói chung, suy nhiều thì quá nhức đầu và dễ dẫn đến sự loạn trí. Tốt nhất là nhắm mắt lại và ngủ yên.

No comments: