Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Monday, August 23, 2010

Thursday, August 19, 2010

.

nằm trên cái giường trắng tinh nằm trong căn phòng tối thui
nghe 19 bài hát
được phát đi phát lại từ đêm qua đến chiều hôm nay.
hết ngày

èn tu phê roa

công ten ri è...

èn tù phê roa
ja me, jame


đon mi, đon mi, đon mi

Friday, August 13, 2010

nắm cơm thơm phức.

có nhóc em mang cho một nắm cơm thơm phức. chiều tối và mưa, mà vẫn nổi hứng chạy qua chợ Vườn Chuối mua hẹ, đậu hủ, trứng vịt, cà chua về nấu ăn. trừ cái khâu lột vỏ hẹ quá lâu, còn lại, chế biến tích tắc trong 10p hết thảy với 1 dụng cụ nấu bếp duy nhất có ở Himiko, là cái chảo (vừa nấu canh vừa chiên trứng luôn :D )

chợ chiều hết thịt rồi, nên hông làm trứng chiên thịt bằm được. chỉ có cà chua. vì máy để dưới phòng, phải xúc bỏ dĩa chung với cơm mang xuống cho gọn nên hông chụp được nguyên trạng trứng chiên giống cái bánh piza.

canh hẹ đậu hủ. đơn giản, chẳng cần rắc rối.

ăn hết cơm mà vẫn thèm (hix, dư trứng chiên và canh thôi).
trời ơi, thèm cơm quá đi mất.
tui nói thiệt, có cái bếp ở đây, thì thôi, ai đi chợ mang gì ăn được qua, tui cũng chế biến ngon lành được hết.

Tuesday, August 10, 2010

khó xử ghê

Đang kết em này quá. mà giá cao ngất ngưởng. nên chỉ có thể chọn hoặc là ẻm hoặc là máy bán tự động ống kính to đùng như xưa thôi.






Oách quá phải không? chống sốc, chống nước mà. tha hồ mắc mưa hay lọt toilet mà hông bị hư.
huhu, chỉ có 1 lựa chọn duy nhất cho 3 em, laptop sony vaio (745$), một em ống kính to nào đấy (để dành chụp quảng cáo kiếm cơm, chắc cũng cỡ từ 700$) hay em này (400$). em này làm nhớ tới cái máy casio nhỏ xíu hồi xưa lận lưng lang thang khắp chốn cũng làm nên triển lãm sắp đặt I see đấy chứ.

chọn em nào đây. :(

Monday, August 9, 2010

Giới hạn

cái này viết lâu rồi, cho cô em làm cùng ngày xưa. nhưng rồi không gửi.
sau đó thật lâu, sau khi mọi hiểu lầm được xóa, thì hình như có gửi, mà nó hông nhớ thì phải. giờ đọc thấy cũng được, đưa ra để bày tỏ quan điểm (đã từng) một chút vậy.

Tôi biết, những gì em cảm nhận về tôi và những gì tôi tỏ ra bên ngoài là hoàn toàn khác biệt nhau. Tôi biết, em đang chờ đợi ở tôi một điều gì hơn thế nữa. Và không chỉ một mình em, mỗi con người xung quanh tôi đều luôn chờ đợi ở tôi một điều gì đó. Nhưng vấp phải những giới hạn tôi giăng ra, họ hỏ đi. Em thì đã ở lại.

Tôi cảm thấy mệt mỏi với những phân tích về cuộc sống, dù có vẻ như công việc của tôi cần phải như vậy.

Tôi nhớ, từ rất lâu lắm rồi, tôi luôn nồng nhiệt và chân thành với những người tôi thiện cảm, lạnh lùng với những kẻ tôi ghét. Nhưng, mỗi khi tôi thân thiện với ai, thì hình như rằng người đó sẽ bị ghét bởi những người bạn trước đó của tôi. Tôi đã từng mệt mỏi và không hiểu nổi sự ích kỷ của con người.

Từ lâu lắm rồi... Ký ức đó không mờ nhạt, nhưng tôi không muốn khơi dậy. Nó đã ngủ yên và chôn vùi luôn một tôi như thế. Tôi bây giờ biết ích kỷ và lạnh lùng...

Tôi nghĩ rằng em hiểu tôi một ít, và cũng nghĩ tôi hiểu được em ở những điều cần đủ. Nhưng phản ứng em gây ra, ngay trong thời điểm này, tôi không còn khả năng nhận biết nữa.

Mỗi con người đều có giới hạn. Nhưng em không nhận ra rằng, tôi chưa làm gì em tổn thương đến mức em bất cần và phá hủy hết.

Tôi sẽ không lý giải. Chỉ có đôi lúc tôi nghĩ như thế này. Khi một con người bị rớt vào trạng thái bất cần và chẳng lo sợ điều gì nữa, họ có thể làm mọi việc không theo một logic nào cả, không theo một lối suy nghĩ bắt buộc, một phạm trù đạo đức chung chung nữa. Tất cả mọi phản ứng của em tôi đều có thể hiểu và chấp nhận được, giá như, tôi đừng cảm thấy 1 sự chủ ý trong đó.

Tôi cũng đang ở trong trạng thái đó. Nhưng không hiểu, điều vô hình nào đó đã kéo giữ tôi lại trong trách nhiệm. Mặc dù, tôi chẳng biết tôi còn có trách nhiệm gì với ai nữa. Rốt cuộc, tôi tự nhận ra rằng, đang có một lực vô hình trong lời hứa đang kéo giữ tôi lại, để tôi chợt tỉnh giữa cơn điên, để chỉ một hy vọng mong manh về một ngày xa xăm nào đó cũng là một động lực to lớn với tôi vào lúc này.

Và, hơn cả là, mọi điên khùng của tôi đều không gây ảnh hưởng gì cho ai. Có chăng, là do mọi người tự cảm thấy. Tôi đã không hề bày tỏ tình thương hay quan tâm ai kể từ khi tôi biết mình đã thực sự yêu người đó. Vì tình yêu đó, tôi ích kỷ, tôi giữ tôi nhiều hơn cả điều người ta muốn. Vậy thì, mọi người, hay em, tự cảm thấy tổn thương vì sự thất thường của tôi, chứ tôi không chủ ý. Vậy nên, tôi không hiểu được sự phản ứng của em. Đó không là một cách phản ứng để công việc tốt hơn. Mà chỉ khiến tôi càng trở nên im lặng. Đó không là cách để em củng cố niềm tin cho tôi. Chỉ là cách để tôi nhận ra rằng, tôi cần phải tự làm tất cả trong khả năng của mình.

Tôi không nhiều sức mạnh đến nỗi có thể tuyên bố rằng tôi có thể sống mà không cần ai. Tôi biết mình cần có những mối quan hệ tốt xung quanh mình. Nhưng ... bây giờ, niềm tin của tôi vào con người đã không còn nữa...

Mà có lẽ, em, và cả mọi người, cũng chẳng quan tâm về điều tôi suy nghĩ nữa.

Saturday, August 7, 2010

tui có một ước ao





gần 1 năm rồi tui hông xài laptop. nhiều nhân vật quan trọng tới Himiko talk đều hỏi mượn mà tui nói tui hông có chắc chẳng mấy ai tin.

cái DELL bị đứt màn hình sau nửa năm tiếp quản do chủ cũ nó quá nóng tính, mỗi lần nổi giận là bụp bụp, sụp màn hình đánh sập một cái một (dựa trên tính khí mà tui đoán vậy, chứ cái laptop xưa kia của tui bị gãy chốt, màn hình lặt lìa mà đâu có đứt màn hình đâu).

giờ tui ước ao cái này : sony vaio VGN - NW320


thiết kế tinh tế, mỏng, màu sắc đẹp làm sao. giá cỡ 740$.


Pocessor
Intel Core 2 Duo T6600 (2.2GHz, 2Mb L2 Cache)
Ram
4Gb DDR3 Buss 1066
Ổ đĩa cứng
320Gb (SATA)-5400rpm
Ổ đĩa quang
DVD /-RW with Dual Layer DVD R
Màn hình
15'' WXGA
Graphics
Intel GMA 4500MHD
Wireless
802.11 b/g/n
Giao tiếp mở rộng
3 x USB Port 2.0/ VGA/HDMI/ RJ-11/RJ-45/ Headphone Out/ Lan10/100/1000/ Microphone in/ Express Card/ Card reader. Bluetooth
Camera
1.3Mpx
Pin
6 Cell Lithium-Ion
Trọng lượng
3.1Kg
OS
Window 7 Home Premiu
Giá chưa VAT: 13.818.000 VND
( có thể có hỗ trợ VAT )
Khuyến mại trị giá đến 500.000 VNĐ
Bao gồm :
- Cặp chính hãng
- Chuột quang
- Bộ vệ sinh máy
- Phần mềm diệt virus bản quyền CMC






huhu, nhưng mà thứ tự đang chờ ưu tiên là máy chụp hình mà còn chưa có. đành nhịn thèm. có điều, chỉ sợ nó hết hàng. do 3 cái trung tâm của Hoàn Long đều hết, chỉ còn 1 chỗ có. :(

muốn rao lên cho làng nước biết



"anh muốn rao lên cho làng nước biết
...
nhưng em ơi! anh chỉ đến ngã tư xưa
anh đứng dưới một ngôi đèn bỏ."


(thơ "Ngã tư xưa" của Trần Dần)

những câu thơ thiệt là thấm thía và hình ảnh anh đàn ông buồn này cứ hiện ra mồn một như phim.

lâu lâu phải đọc lại một lần. để dặn mình, làm sao mà được như anh đàn ông trong thơ ni nè, dù mình không có ngã tư xưa để đến đó đứng.

nhưng mình sẽ tìm được một ngọn đèn bỏ. mình sẽ hông lặng lẽ như anh trong thơ ni đâu. mình sẽ tìm cục đá chọi cái đèn bể tan tành, để đừng tìm đến đó thêm lần nữa.

sẽ cố để lặng lẽ như ảnh thiệt nhiều
để đừng...

và đừng rao lên như họ.


"vòng tay âu yếm đã ngỡ như thiên đàng

đến nay chỉ là đắng cay bẽ bàng"

bài này tập từ ngày đầu biết đàn, mà vẫn chưa bao giờ hát suôn sẻ. thu cách đây 1 năm, mà thu đi thu lại 10 lần đến nản, đành chọn cái đầy đủ nhất.




còn bài này thì hát hoài hông hết. lại hổng biết đàn nên hông đủ kiên nhẫn thu thêm lần thứ hai, cũng đã 1 năm luôn.:(

Thursday, August 5, 2010

lính

có lần, leo ra ngoài, xách dao tỉa mấy cành cây , rồi leo lên nóc uốn dây leo vào nếp. người kia, xưng là "đại gia" nói, sao không kêu lính làm em. dạ, em là lính mà.




mấy công việc này, làm sao dám nhờ nhân viên chứ.

bởi vậy, ai kêu tui là bà chủ, giám đốc này nọ là tui ghét lắm. tui đâu có ham mấy cái danh đó đâu kia chứ.

về hơn 1 năm, trồng được 1 giàn dây leo xanh tươi rồi.






cà phê 3 tầng


tự đi pha món này, uống 1 mình vậy
tóc dài quá chừng. tự dưng thấy tấm hình này của tháng 7 năm ngoái, thời điểm cần quên nhất trong đời.


muốn trút thêm. nhưng anh kia có dặn, đừng cạo thêm lần nữa, kẻo vận vào người.

tiếng kêu đổ vỡ.

lâu rồi không đụng đến nó. vì sợ cái tiếng kêu đổ vỡ.

ngộ lạ

tết năm nay ghé ngang Buôn Mê 1 ngày. trên đường đi xuống Buôn Đôn chơi, thấy nhà này lăng xê mốt mới... có ai nhận ra mốt ngộ lạ này hông?



hì, hông biết một năm nhà này giặt màn cửa mấy lần. hông biết có bị mất cái màn nào hông.

mắc cười quá. hy vọng có dịp đi ngang đây nhìn lại.

này là hình tự xử, hồi Tết, cũng hơn nửa năm rồi. giờ thì tóc dài quá. cắt? hông cắt? cắt? hông cắt?...?

dưới ống kính người khác



tháng 12 năm ngoái.