cái này viết lâu rồi, cho cô em làm cùng ngày xưa. nhưng rồi không gửi.
sau đó thật lâu, sau khi mọi hiểu lầm được xóa, thì hình như có gửi, mà nó hông nhớ thì phải. giờ đọc thấy cũng được, đưa ra để bày tỏ quan điểm (đã từng) một chút vậy.
Tôi biết, những gì em cảm nhận về tôi và những gì tôi tỏ ra bên ngoài là hoàn toàn khác biệt nhau. Tôi biết, em đang chờ đợi ở tôi một điều gì hơn thế nữa. Và không chỉ một mình em, mỗi con người xung quanh tôi đều luôn chờ đợi ở tôi một điều gì đó. Nhưng vấp phải những giới hạn tôi giăng ra, họ hỏ đi. Em thì đã ở lại.
Tôi cảm thấy mệt mỏi với những phân tích về cuộc sống, dù có vẻ như công việc của tôi cần phải như vậy.
Tôi nhớ, từ rất lâu lắm rồi, tôi luôn nồng nhiệt và chân thành với những người tôi thiện cảm, lạnh lùng với những kẻ tôi ghét. Nhưng, mỗi khi tôi thân thiện với ai, thì hình như rằng người đó sẽ bị ghét bởi những người bạn trước đó của tôi. Tôi đã từng mệt mỏi và không hiểu nổi sự ích kỷ của con người.
Từ lâu lắm rồi... Ký ức đó không mờ nhạt, nhưng tôi không muốn khơi dậy. Nó đã ngủ yên và chôn vùi luôn một tôi như thế. Tôi bây giờ biết ích kỷ và lạnh lùng...
Tôi nghĩ rằng em hiểu tôi một ít, và cũng nghĩ tôi hiểu được em ở những điều cần đủ. Nhưng phản ứng em gây ra, ngay trong thời điểm này, tôi không còn khả năng nhận biết nữa.
Mỗi con người đều có giới hạn. Nhưng em không nhận ra rằng, tôi chưa làm gì em tổn thương đến mức em bất cần và phá hủy hết.
Tôi sẽ không lý giải. Chỉ có đôi lúc tôi nghĩ như thế này. Khi một con người bị rớt vào trạng thái bất cần và chẳng lo sợ điều gì nữa, họ có thể làm mọi việc không theo một logic nào cả, không theo một lối suy nghĩ bắt buộc, một phạm trù đạo đức chung chung nữa. Tất cả mọi phản ứng của em tôi đều có thể hiểu và chấp nhận được, giá như, tôi đừng cảm thấy 1 sự chủ ý trong đó.
Tôi cũng đang ở trong trạng thái đó. Nhưng không hiểu, điều vô hình nào đó đã kéo giữ tôi lại trong trách nhiệm. Mặc dù, tôi chẳng biết tôi còn có trách nhiệm gì với ai nữa. Rốt cuộc, tôi tự nhận ra rằng, đang có một lực vô hình trong lời hứa đang kéo giữ tôi lại, để tôi chợt tỉnh giữa cơn điên, để chỉ một hy vọng mong manh về một ngày xa xăm nào đó cũng là một động lực to lớn với tôi vào lúc này.
Và, hơn cả là, mọi điên khùng của tôi đều không gây ảnh hưởng gì cho ai. Có chăng, là do mọi người tự cảm thấy. Tôi đã không hề bày tỏ tình thương hay quan tâm ai kể từ khi tôi biết mình đã thực sự yêu người đó. Vì tình yêu đó, tôi ích kỷ, tôi giữ tôi nhiều hơn cả điều người ta muốn. Vậy thì, mọi người, hay em, tự cảm thấy tổn thương vì sự thất thường của tôi, chứ tôi không chủ ý. Vậy nên, tôi không hiểu được sự phản ứng của em. Đó không là một cách phản ứng để công việc tốt hơn. Mà chỉ khiến tôi càng trở nên im lặng. Đó không là cách để em củng cố niềm tin cho tôi. Chỉ là cách để tôi nhận ra rằng, tôi cần phải tự làm tất cả trong khả năng của mình.
Tôi không nhiều sức mạnh đến nỗi có thể tuyên bố rằng tôi có thể sống mà không cần ai. Tôi biết mình cần có những mối quan hệ tốt xung quanh mình. Nhưng ... bây giờ, niềm tin của tôi vào con người đã không còn nữa...
Mà có lẽ, em, và cả mọi người, cũng chẳng quan tâm về điều tôi suy nghĩ nữa.
No comments:
Post a Comment