bài này tôi viết cách đây hơn 1 năm bên blog người bạn. nay
đăng lại trên blog của mình. thay câu trả lời cho những người vẫn không
ngừng hỏi về quan điểm chính trị của tôi).
vào ngày 1 tháng 6 2011 lúc 1:35 sáng
Dạo này FB rùng rùng phản ứng về chuyện tàu TQ ngang nhiên trên biển Việt Nam.
Bản
thân mình không muốn quan tâm đến những chuyện tranh chấp chính trị hay
văn hóa dân tộc, vì vẫn luôn suy nghĩ, con người sống ở trên đời cũng
chỉ là cõi tạm, rồi cũng sẽ rời xa, rồi cũng sẽ trôi đi vào vô tận.
Nhiều người cùng tiếng nói đấy, nhưng mà khác biệt tư duy và suy nghĩ
quá nhiều, thậm chí, mở miệng không nổi, chẳng muốn liên quan, dù đang ở
nơi xứ khác, dù ai cũng kêu gọi tình đồng hương, dù có người bản xứ
cũng nói, tao và mày khó hiểu nhau, vì khác biệt văn hóa..., thì mình
cũng đáp trả, không, tao nghĩ, giữa người và người đều có thể hiểu nhau
cặn kẽ chỉ với một ánh mắt, còn cũng nói chung tiếng nói với tao, nói
ngày này tháng khác, cũng chưa chắc là thấu hiểu...
Mình
thuộc dạng người có thể sống ở bất kỳ nơi nào trên thế giới này mà không
cảm thấy ám ảnh hay day dứt vì phải tha hương. ( Nhớ thì phải nhớ vì
những điều đó đến tự nhiên như hơi thở, cũng như những nơi từng sinh
sống ở nơi không phải là nhà cũng khiến mình nhớ day nhớ dứt đó thôi).
Mình không phân biệt vùng miền văn hóa, trình độ cao thấp, người giàu
kẻ nghèo, tự ti tự mãn cho bất kỳ một nơi chốn nào. Mình chỉ biết mình
trôi dạt tùy duyên như cánh bèo, phải duyên sống ở nơi đâu thì sẽ không
bứt rứt ngẩn ngơ vì sao không được ở một nơi nào khác. vậy nên, mình
không thích xen vào những tranh chấp con người, không thích cả những
tranh chấp lớn lao của một dân tộc, một đất nước khi mình không thể xác
tín được niềm tin. Mà cả như khi có niềm tin vào chính quyền, và bộ máy
quyền lực chính trị thì mình cũng không biết mình phải làm gì.
Vậy
mà mấy hôm nay, mình không thể không đọc những dòng chữ của mọi người
trên FB. Kẻ không muốn can dự quá nhiều vào đời sống thường nhật như
mình mà vẫn còn cảm thấy máu rần rần huyết quản. Cảm giác nghẹn nghẹn
thắt họng mà tê rần đầu óc rõ ràng như thời sinh viên 18 tuổi đang đi
ngoài đường mà nghe những lời như "Rừng núi giang tay nối lại biển
xa..." thì người như tê dại, nóng bừng. Mình không hiểu sao mình vẫn còn
y nguyên cảm giác đó. Có lẽ, những thất thoát niềm tin và cảm giác bất
lực mỗi khi nghĩ về những chuyện nước non đại sự và chuyện mình chỉ
muốn là một con người sống dưới bầu trời này, mình chán ghét những cuộc
chiến và những mầm mống chiến tranh đã khiến mình nghĩ rằng mình không
còn quan tâm đến chuyện mình là ai và khởi nguồn từ đâu.
Nhưng
cảm giác rần rần nghẹn thắt đó lại làm mình cảm thấy rõ ràng về sự bất
lực trong mình thêm nữa. Mình nhớ mình từng là một con người rạch ròi
đúng sai, đòi hỏi lý lẽ, từng như người trẻ bóp nát trái cam, từng sẵn
sàng chết vinh chứ không sống nhục... Và mình lại nhớ chuyện bôn ba xứ
người đã giúp mình nhận ra rằng, chết đứng thì dễ hơn sống quỳ rất nhiều
lần (vì chết rồi có chịu đựng thêm gì nữa), rằng em cỏ mềm yếu cũng có
sức mạnh dẻo dai và sự kiêu hãnh nào kém anh đại thụ, và giá trị gấp
ngàn lần ngọn dây leo dù trên cao tít vít (nhớ hồi xưa có sưu tầm câu
danh ngôn đại khái như vầy "Ở đời, bạn có thể là cây cổ thụ vững chải
hay là một ngọn cỏ mềm yếu, nhưng đừng bao giờ là một loại dây leo").
Mình nhớ mình đã nuốt nghẹn bao lần để từ từ quên những tự ái dân tộc,
những sĩ diện văn hóa mỗi khi có va chạm. Mình nhớ để đi đến được suy
nghĩ, những tranh chấp con người là do ứng xử giữa người và người với
nhau, đừng vì một kẻ mình không ưa mà gom hết dân một vùng vào một
giuộc.... thì mình đã ngã dúi ngã dùi, đã quẹo đã rẽ, đã thay đổi biết
bao con đường...
Mình không biết nữa. Mình chỉ là thân
phận nữ nhi. Mình không còn biết mình phải phản ứng làm sao nữa trước
không khí này. Mình không thể comment, không thể vỗ tay, không thể biểu
hiện điều gì được cả. Vì cứ nghĩ về bất cứ điều gì, thì mình cũng đều
cảm thấy mình bất lực, và không hiểu nổi mấy ông cầm đầu của mọi nhà
nước trên thế giới này đang muốn gì và sẽ làm gì.
Mình sợ
máu, mình không thích đổ máu. Mình nghĩ mình nhát (mà nhát dần rồi sẽ
hèn, phải không?). Mình nghĩ mình sẽ chết vì vỡ tim khi có tiếng bom
trước khi mình hiểu điều gì đang diễn ra. Mình nghĩ, mình nên tránh xa
nơi nào có chiến tranh hoặc thà lưu vong kiếm tiền gửi về ủng hộ còn hơn
là hô hào tham gia chiến đấu rồi mang tiếng là một kẻ phản bội bán nước
khi bị tra tấn rồi chịu đau không nổi mà khai ra hết. (Mình thương
những người bị tra tấn, vì cùng là con người, tại sao lại có kẻ đè đầu
tra tấn họ. Mình không trách những con người vì chịu đau không nổi mà
buộc phải lên tiếng. Vì, đâu phải cấu tạo sức chịu đựng và sự dũng cảm
của mọi con người trên đời này đều giống nhau đâu. Rõ là trên đời này có
người lì người nhát, người điên, người khờ mà). Đối xử với họ không ra
con người, mà đời sống chỉ có một lần, họ còn sự lựa chọn nào khác để
giữ gìn mạng sống đây?
Mình nghĩ mình sẽ không làm được gì
đâu, kể cả chặn đứng cơn nghẹn cứ tự dưng bộc phát mỗi khi mình đọc
những dòng chữ đang lan truyền trên mạng. Mình chỉ cảm thấy mệt mỏi và
căm ghét sự ham muốn quyền lực từ những kẻ cũng được gọi là con người
kia thôi. Mà những kẻ đó thì luôn có ở bất kỳ nơi đâu trên thế giới này.
Mình muốn khóc.
No comments:
Post a Comment