ngày nhiều cảm giác nặng. năng hơn cả buồn, hơn cả nỗi đau khi tình yêu rời khỏi... bởi ngoài cảm giác nặng còn nhiều nỗi nghẹn, do vài khi tình yêu rời khỏi cũng từ đây mà ra.
2005-2013. 8 năm ôm Himiko, không dưới 5 lần đóng gói, vận chuyển.
Chợt thèm thuở ôm duy nhất một cái rương, nằm chơ vơ trên tầng 2 của cái giường nhỏ chênh vênh ở ký túc xà Trần Hưng Đạo. Dù trong một phút bất cẩn, 2 tấm hình bạn rơi xuống khu nhà bên dưới. len lỏi vào trong xóm lao động, mừng ríu khi nhìn thấy 2 tấm hình giữa đống rác rớt từ lầu cao (mình cũng góp phần 2 tấm, nhưng không phải là rác, mà là đồ kỷ niệm quý giá, nên phải cố chui vào tìm... cũng là lần đầu tiên biết nỗi khổ của người dân sống bên dưới nhà cao tầng nhiều người sống mà không nhiều ý thức).
Mười tám năm sống ở Sài Gòn, cũng gần đó thời gian phải di dời... Không biết từ bao giờ, trở nên sợ những vật kỷ niệm, phải theo thời gian, càng dày lên chồng chất. không thể nào vứt đi, nhưng chỉ riêng 5 năm học Mỹ Thuật cũng đã 5 lần đổi chỗ ở, mỗi lần đi là mỗi lần mang vác theo những tác phẩm ngày một nhiều hơn ra. Từ ngày bước chân vào trường Mỹ Thuật, không còn giữ nổi mong ước nhỏ nhoi một căn hộ siêu nhỏ, bắt đầu thấy thèm một nơi như là nhà, ngôi nhà rộng ở khu vườn rộng từng là nỗi sợ hãi của thời bé thơ, khi mấy chị lớn lên trước và đi hết, để nhà rộng càng thêm mênh mang nỗi sợ ma, từ đó chỉ mong thiệt mong một căn nhà nhỏ thiệt nhỏ, nhỏ đến độ, bất kỳ người bạn nào đang đổ vỡ tâm hồn, đều muốn tìm đến, bởi nơi chốn đó không thể chịu thêm nổi sự có mặt của người khác trong căn phòng bé như hộp diêm, sẽ không còn cảm thấy sợ nỗi cô đơn lồng lộng nữa.
Ngày hôm nay mới xong một lần đóng gói. còn nữa ngày mốt, ngày mai. :(( hơiz, tự dưng lúc này mới là tự hỏi, nếu mải miết đi theo chuyến tàu ấy trong mơ, thì bây giờ lạc thêm bao miền phiêu lưu nữa? thực tại bao giờ cũng mệt mỏi. ừ thì, nhưng vẫn phải đối diện với thực tại mà thôi.