mình không hiểu. rút cuộc thì điều gì là mang đến hạnh phúc cho chị trong đời sống này.
là hai đứa con gái ?
nhưng nhìn kìa, chị chưa bao giờ sống thực sự ra sống cả. Cho những cảm giác của chính bản thân. Chỉ duy nhứt những lần chị tự đứng trước gương nhảy aerobic theo bài hát của Lenka.
vẫn còn nhớ đến lần nhìn chị khóc rũ rượi ngoài sông, rồi bò ra cười sằng sặc. Giọng cười đó, rồi kiểu khóc sau cơn cười man dại đó, ăn sâu, rồi có lúc vận vào chính mình.
vẫn biết là, chị là người lo lắng cho gia đình nhiều nhất, dù đã chịu nhiều thiệt thòi nhất. nhưng, chưa bao giờ thấy chị sống hoàn toàn ra sống. đồng ý là, những thua thiệt thiếu thốn thuở xưa đói kém đã ăn sâu vào trong máu, vẫn không thể nào thoát khỏi hoàn toàn kể cả đứa nhỏ xíu thời đó là mình, nói gì chị đã lớn. nhưng mà, sống không hoàn toàn là sống, thì những lo lắng của chị chỉ làm người ta chỉ tăng nhiều thêm cảm giác bất lực.
ngày mai phải xuống nhà chị dọn đồ về, những mớ đồ mà ngày trước vì chị nói chị không ở nhà thuê nữa, chị về đó ở, nên sẵn sưu tập rồi mang về cho chị sử dụng, thì gởi về quê. chỉ mang những khung cửa vì kiếp nạn này mà phải trôi về chỗ chị. Ngày hôm nay cãi nhau lớn về điều đó. thời gian sau này để trở nên thiếu kiềm chế, trở nên dễ dàng bật khóc khi có ai lớn tiếng. dù chị là người bỏ ra nhiều tiền nhất để kéo mình trở lại đời sống này, nhưng mà, vẫn không thể hiểu nổi tại sao chị sống được cảnh sống trong ám ảnh ký ức thời nghèo khó đến vậy.
nên, dù biết là chị quan tâm, khi nói, chị định thuê nhà 3 tầng, mình mở quán ở 2 tầng dưới, chị sống ở tầng trên cùng...vẫn không thể không nói ra rằng, hãy nghĩ sao cho thuận tiện cho mình nhiều nhất, em không thể dính vào với người có nhiều thay đổi từ những lựa chọn trong đời sống này. và sau đó, thành cãi nhau to. :((
No comments:
Post a Comment