Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Thursday, December 14, 2006

Bức tranh màu sắc ... Colourful Lao Cai

photo by himiko. Nguyen

Buổi sáng đầu tiên ngồi trên xe đò đi Bắc Hà. Đẹp ngỡ ngàng. Chụp trên xe nên không được nhiều góc đẹp và rõ. Tiếc là sau này trước khi về có rủ anh bạn người Pháp cưỡi xe minks quay lại nơi này để phục kích cảnh này chụp lại thì trời hôm đó âm u, không có sương.

Chợ Cán Cấu. Nhịp sống sinh động.

Vui nhất là cảnh này nè...

Mải mê chụp hình nên không nhớ chuyện gì xảy ra. Nhưng về nhìn lại hình thấy tấm này quá đã. Mặt bà mẹ người Tày y như hổ dữ đang bảo vệ con.

Rồi ngay sau đó, cười toe toét dịu dàng với con mình. Rất dịu dàng, phải không?

Nhà vua Mèo ở Bắc Hà. Rất nhiều góc đẹp, cổ kính, rêu phong.

bậc thang lối lên nhà của vua...

Sau đó tranh thủ lên Sa Pa chơi.

Từ một góc quán café nhìn xuống nhà thờ Sa Pa về đêm...

đường đi ở Sa Pa cũng đẹp

ruộng lúa ở Sa Pa

Hai chị em bị bà Dao đỏ dụ khị đến nhà chơi để mua vải đẹp. Hix, nhắc lại còn oải. Phải leo qua 3 quả núi mới đến nhà bả ở tận đỉnh núi thứ 3.

Cô con dâu đứng đãi lúa trên 2 thanh tre này ( đổ lúa xuống, lúa lép sẽ bay theo gió, lúa chắc sẽ rớt xuống tấm nilon trải bên dưới ).

Lên nhà bả xong không muốn về vì nghĩ đến đường xa vạn dặm. Chỉ muốn chui vô bao thả lăn xuống núi. nhưng nào phải xuống là xong, còn phải leo lên lại 2 lần.

Ra đến đường cái thì trời xẩm tối. Không có xe ôm ở đoạn đường này. Nghĩ đến chuyện lội bộ về SaPa 20km nữa mà muốn khóc. May quá có anh Tây chạy xe minks ngang qua. Hai đứa bèn ngoắc lại có giang. Anh ta bảo không dám chở 3 người. Thế là bảo để tôi lái. Anh ta hỏi " Are you sure?" Sure, sure hết, còn hơn đi bộ. Anh chàng định nhường tay lái thiệt thì chị bạn la oai oái, không chịu. Bả sợ. Thế là anh Tây bất đắc dĩ chở 3.

Về tới SaPa mà mừng húm. Hẹn anh Tây tối đó ra nhà thờ SaPa nhậu. Bên cạnh nhà thờ SaPa có quán nhậu bình dân dã chiến mà rất đã. Uống rượu táo mèo và ăn đồ nướng. Chân gà nướng, hột vịt lộn nướng ( món này SG chưa có nghen ). Cả bọn nhậu rất vui ( Thảo, Năng, Lan, Thủy, Julien va tui ). Nói tiếng Anh ì xèo đùng với anh người Pháp. Hổng hiểu sao tiếng Anh mình bèo nhất mà lại nói hăng say nhất. Cả bọn cười bò. Kệ, miễn sao ân nhân người Pháp hiểu là được rồi.

Chuyến đi này xem ra rất có duyên với Julien, tên anh chàng. Sau đêm thứ 5 đậm đà tình nghĩa, cả bọn chia tay. Về Bắc Hà, thứ 7, đang hí hoáy ký họa ở chợ thì gặp Julien phóng xe qua. Thế là mấy trận nhậu lại được tái diễn. Julien mang theo cái trống Châu Phi, đến nhà u Xích gõ theo nhịp đàn của Năng. cả nhóm hát vang trời. Rượu ngô Bắc Hà nóng ấm lâng lâng cộng hưởng cùng những tiếng hát máu lửa, không thể quên được. ( sau đó Năng và Thảo ghé hội An và gặp Julien tiếp ở đó, anh chàng chạy xe xuyên Việt luôn, cừ thật !!! Thèm được vậy. Cứ tự nhủ là tốt nghiệp xong sẽ dành ra hẳn 1 năm để đi. Không ngờ... dự định phá sản. ).

“The day before yesterday I climbed 3 mountains to arrive at a Dao’s home (I wouldn’t go had I known it was that far away, but she kep saying “very nearby, with lots of beautiful clothes!”) Yes they were beautiful, but it was hardly worth my tired walk. The Dao people build their houses on the mountain tops so they can watch their territories below. They will easily detect a trespassing stranger or a buffalo grazing rice plants… The ethnic people here are much richer than those in central highlands. Their terraces of rice paddies stretch all over the mountain sides. Their clothes are expensive (from 3 hundred thousand to a million dongs’ worth). They weave the clothes themselves, which often take them months. Tourism has made them much aware of economical values. But it has also made them more open and friendly. Yesterday when a Meo woman in the SaPa market learned that I was from the South, she asked me to sing a cai luong song. Delighted to the fact that people as remote as here loved cai luong too, I sang right in the market. And suddenly I found myself in a show star position! You know my voice, it was loud and strong enough for the whole market to hear. They kept giving me big hands and asked me to go on, which inspired me to sing on. They only permitted my leave when it was dark. As a result of this, they would sell me souvenirs for cheap prices in a whole week I stayed in SaPa. What a joy!” (September 25, 2003)

“Yesterday I once again strayed into an unbelievably wondrous site. How breath-takingly beautiful, and how freezing too. It would probably have been more fulfilling without such a cold that made you crave a human warmth. I was sitting behind the bike driver, with such a cold stiffing my nose. Had I been you, I would find enough courage to lean on his back and throw an embrace. You won’t believe it but what I miss most of those days we were together are when you held me and let me lean peacefully on your shoulder… Yeah. Will anyone imagine how a rebel like me craves a peaceful feeling.”

“Today is Saturday. I’ve just been back from the weekly market of Can Cau. This one is much more interesting than those markets in the Northen Plain. Here they gather outdoors on mountain slopes instead of jamming into cement houses. Imagine rows of people along a road that winds up a rough open yard on the mountain slope. Down below on three directions are glossy valleys enclosed by ranges of curious-shaped mountains. Imagine a colourful spot emphasized by a dark green forest background, how impressive! That would make a lively demonstration of colours!” (September, 2003)

( Colourful Lao Cai - 5 years and a beginning - 2 )

http://blog.360.yahoo.com/blog-u5R0Ph05cqtIbaW.uf6m3xge?p=52

12853v.

4 comments:

rin said...

mien binh luan nha'!canh dep,anh rat that,nguoi rat ho^`n! e them dc nhu chi wa, du dinh Sapa mai van chua lam dc,2 lan gan day e ra an Tet thi chi mo len Lang Son va Mong Cai,ko mo sang Sapa dc,nhung mong la som thoi!^^cuoi tuan vui ve nha chi!

Himiko. Nguyễn said...

To holos : Trời đất! Có người dịch giùm đó bạn ạh. Sao ngây thơ dữ vậy? Heheh. Bạn ngó sang bên phải, ở HIGHLIGHTED POSTS, có cả bài tiếng Việt. Tôi chỉ biết viết duy nhất tiếng Việt thôi.
to Rin( : Bao giờ em thực hiện big hug với himiko vậy? Gặp em ở himiko bao giờ chưa nhỉ?

holosense said...

:P Hóa ra là vậy, hihi... Tớ rất thích không khí giáng sinh ở Himiko cafe. Nhất là bài trí ở bên ngoài ý. Ở ngoài này đang lạnh, nhìn ảnh bạn post thấy lạnh thấu xương luôn.

holosense said...

Huhu... hóa ra đây là 5 năm và một sự khởi đầu à? Vậy thì đúng là tớ chưa đọc rồi. Hix, vậy sao nghe tiêu đề quen vậy nhỉ. Có lẽ tớ nhầm với blog entry nào đó, của ai đó rồi. Sorry Himiko nhé! Thế mà tớ cứ đinh ninh là tớ đọc rồi :P. Xin lỗi nhiều nhiều! Mà bạn viết tiếng anh hay vậy sao lại bảo tớ là không biết tiếng anh???