5h sáng qua đang viết nốt vài dòng chữ thì tiếng chuông báo động réo ầm lên.
Chuông báo cháy, lần đầu tiên nghe. Inh ỏi, rền rĩ, giật mình mình giữa đêm khuya.
Vậy mà cũng không buồn chạy ngay. Ngồi thừ người ra, không biết nên chạy ra xem có gì không, hay là dọn mấy thứ cần thiết. Mà nghĩ, thôi, lỡ chạy ra thấy gì sợ mắc công không dám chạy vô, mà mất mấy thứ này thì tiếc đến chết. Đành gấp laptop lại, từ từ tháo dây điện, tìm 2 ổ cứng rời, bỏ vô giỏ, quay qua quay lại coi còn sót gì khiến mình tiếc không. Rồi ôm 2 cái giỏ bước ra, ko thèm khóa cửa. hành lang vắng hoe. Còi báo động vẫn kêu, cỡ đâu 20p rồi. Ra đến gần cầu thang bộ, thấy anh chàng Indonesia từ tầng 3 chạy xuống, đang đứng ngó ngó xuống đất. Hỏi nó có gì vậy? nó bảo ko biết, rồi chạy xuống hỏi bảo vệ. Ngồi thừ ra luôn trong tiếng chuông và ánh đèn cảm ứng chớp tắt liên tục.ạp sau ảnh đi lên, nói bảo vệ cũng ko biết tại sao, nói không sao đâu. Đi vào khóa cửa studio, rồi đi về, ko bỏ laptop lại. Ra khỏi tòa nhà, nhìn thấy đèn tầng 3 lóe tắt liên tục, mấy chục cái đèn cảm ứng chớp lóe nhìn thật ma quái, giống phim kinh dị.
Không hề chạy. Không hề phản ứng, không có bất kỳ sự vội vã nào. Vậy mà, khi ra khỏi tòa nhà, bỗng dưng thấy khó thở.
Có lần nữa, thì có chạy vội vã mà vứt tất cả lại không?
Lần đầu tiên trong đời nghe tiếng còi báo cháy.
Mà không hề sợ hãi.
1 comment:
tối qua ngủ mơ, cũng thấy cháy, ở đâu đó xung quanh...cũng không hảong sợ...
Post a Comment