Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Saturday, December 18, 2010

thèm

lâu rồi được ăn một bữa com thiệt ngon trong đời. 1 tô cơm thịt ba rọi kho với canh cải nấu gừng. gọn nhẹ mà ngon, nhớ hồi nhỏ cũng từng xúc 1 tô cơm cho vô trộn lẫn rồi bưng ra vườn ăn cho lẹ rồi dzọt. Vì nhà có câu : ăn trước uống nước đi chơi, ăn sau lau chau rửa chén.

thành ra đến giờ vẫn chưa bỏ được tật ăn nhanh. dù có bà Hàn Quốc bả nói, nhìn mày ăn thấy số mày không có sướng. (huhu, hồi nhỏ ăn chậm thì bị la, lớn ăn nhanh cũng không được. riết chẳng biết ý trời là sao mới sướng).

Tuesday, December 14, 2010

IF YOU WERE A SAILBOAT

mình biết là mình chẳng thể nào hát được bài này.


Mike Batt
If you were a cowboy I would trail you,
If you were a piece of wood I’d nail you to the floor.
If you were a sailboat I would sail you to the shore.
If you were a river I would swim you,
If you were a house I would live in you all my days.
If you were a preacher I’d begin to change my ways.
Sometimes I believe in fate,
But the chances we create,
Always seem to ring more true.
You took a chance on loving me,
I took a chance on loving you.
If I was in jail I know you’d spring me,
If I was a telephone you’d ring me all day long.
If I was in pain I know you’d sing me soothing songs.
Sometimes I believe in fate,
Butthe chances we create,
Always seem to ring more true.
You took a chance on loving me,
I took a chance on loving you.
If I was hungry you would feed me,
If I was in darkness you would lead me to the light.
If I was a book I know you’d read me every night.
If you were a cowboy I would trail you,
If you were a piece of wood I’d nail you to the floor.
If you were sailboat I would sail you to the shore.
If you were sailboat I would sail you to the shore.
If you were sailboat I would sail you to the shore.

Tuesday, September 21, 2010

Alone



I hear the ticking of the clock
I'm lying here the room's pitch dark
I wonder where you are tonight
No answer on the telephone
And the night goes by so very slow
Oh I hope that it won't end though
Alone

Till now I always got by on my own
I never really cared until I met you
And now it chills me to the bone
How do I get you alone
How do I get you alone
You don't know how long
I have waitedand I was going to tell you tonight
But the secret is still my own
and my love for you is still unknown
Alone

Till now I always got by on my own
I never really cared until I met you
And now it chills me to the bone
How do I get you alone
How do I get you alone
How do I get you alone
How do I get you alone
Alone, alone

Monday, August 23, 2010

Thursday, August 19, 2010

.

nằm trên cái giường trắng tinh nằm trong căn phòng tối thui
nghe 19 bài hát
được phát đi phát lại từ đêm qua đến chiều hôm nay.
hết ngày

èn tu phê roa

công ten ri è...

èn tù phê roa
ja me, jame


đon mi, đon mi, đon mi

Friday, August 13, 2010

nắm cơm thơm phức.

có nhóc em mang cho một nắm cơm thơm phức. chiều tối và mưa, mà vẫn nổi hứng chạy qua chợ Vườn Chuối mua hẹ, đậu hủ, trứng vịt, cà chua về nấu ăn. trừ cái khâu lột vỏ hẹ quá lâu, còn lại, chế biến tích tắc trong 10p hết thảy với 1 dụng cụ nấu bếp duy nhất có ở Himiko, là cái chảo (vừa nấu canh vừa chiên trứng luôn :D )

chợ chiều hết thịt rồi, nên hông làm trứng chiên thịt bằm được. chỉ có cà chua. vì máy để dưới phòng, phải xúc bỏ dĩa chung với cơm mang xuống cho gọn nên hông chụp được nguyên trạng trứng chiên giống cái bánh piza.

canh hẹ đậu hủ. đơn giản, chẳng cần rắc rối.

ăn hết cơm mà vẫn thèm (hix, dư trứng chiên và canh thôi).
trời ơi, thèm cơm quá đi mất.
tui nói thiệt, có cái bếp ở đây, thì thôi, ai đi chợ mang gì ăn được qua, tui cũng chế biến ngon lành được hết.

Tuesday, August 10, 2010

khó xử ghê

Đang kết em này quá. mà giá cao ngất ngưởng. nên chỉ có thể chọn hoặc là ẻm hoặc là máy bán tự động ống kính to đùng như xưa thôi.






Oách quá phải không? chống sốc, chống nước mà. tha hồ mắc mưa hay lọt toilet mà hông bị hư.
huhu, chỉ có 1 lựa chọn duy nhất cho 3 em, laptop sony vaio (745$), một em ống kính to nào đấy (để dành chụp quảng cáo kiếm cơm, chắc cũng cỡ từ 700$) hay em này (400$). em này làm nhớ tới cái máy casio nhỏ xíu hồi xưa lận lưng lang thang khắp chốn cũng làm nên triển lãm sắp đặt I see đấy chứ.

chọn em nào đây. :(

Monday, August 9, 2010

Giới hạn

cái này viết lâu rồi, cho cô em làm cùng ngày xưa. nhưng rồi không gửi.
sau đó thật lâu, sau khi mọi hiểu lầm được xóa, thì hình như có gửi, mà nó hông nhớ thì phải. giờ đọc thấy cũng được, đưa ra để bày tỏ quan điểm (đã từng) một chút vậy.

Tôi biết, những gì em cảm nhận về tôi và những gì tôi tỏ ra bên ngoài là hoàn toàn khác biệt nhau. Tôi biết, em đang chờ đợi ở tôi một điều gì hơn thế nữa. Và không chỉ một mình em, mỗi con người xung quanh tôi đều luôn chờ đợi ở tôi một điều gì đó. Nhưng vấp phải những giới hạn tôi giăng ra, họ hỏ đi. Em thì đã ở lại.

Tôi cảm thấy mệt mỏi với những phân tích về cuộc sống, dù có vẻ như công việc của tôi cần phải như vậy.

Tôi nhớ, từ rất lâu lắm rồi, tôi luôn nồng nhiệt và chân thành với những người tôi thiện cảm, lạnh lùng với những kẻ tôi ghét. Nhưng, mỗi khi tôi thân thiện với ai, thì hình như rằng người đó sẽ bị ghét bởi những người bạn trước đó của tôi. Tôi đã từng mệt mỏi và không hiểu nổi sự ích kỷ của con người.

Từ lâu lắm rồi... Ký ức đó không mờ nhạt, nhưng tôi không muốn khơi dậy. Nó đã ngủ yên và chôn vùi luôn một tôi như thế. Tôi bây giờ biết ích kỷ và lạnh lùng...

Tôi nghĩ rằng em hiểu tôi một ít, và cũng nghĩ tôi hiểu được em ở những điều cần đủ. Nhưng phản ứng em gây ra, ngay trong thời điểm này, tôi không còn khả năng nhận biết nữa.

Mỗi con người đều có giới hạn. Nhưng em không nhận ra rằng, tôi chưa làm gì em tổn thương đến mức em bất cần và phá hủy hết.

Tôi sẽ không lý giải. Chỉ có đôi lúc tôi nghĩ như thế này. Khi một con người bị rớt vào trạng thái bất cần và chẳng lo sợ điều gì nữa, họ có thể làm mọi việc không theo một logic nào cả, không theo một lối suy nghĩ bắt buộc, một phạm trù đạo đức chung chung nữa. Tất cả mọi phản ứng của em tôi đều có thể hiểu và chấp nhận được, giá như, tôi đừng cảm thấy 1 sự chủ ý trong đó.

Tôi cũng đang ở trong trạng thái đó. Nhưng không hiểu, điều vô hình nào đó đã kéo giữ tôi lại trong trách nhiệm. Mặc dù, tôi chẳng biết tôi còn có trách nhiệm gì với ai nữa. Rốt cuộc, tôi tự nhận ra rằng, đang có một lực vô hình trong lời hứa đang kéo giữ tôi lại, để tôi chợt tỉnh giữa cơn điên, để chỉ một hy vọng mong manh về một ngày xa xăm nào đó cũng là một động lực to lớn với tôi vào lúc này.

Và, hơn cả là, mọi điên khùng của tôi đều không gây ảnh hưởng gì cho ai. Có chăng, là do mọi người tự cảm thấy. Tôi đã không hề bày tỏ tình thương hay quan tâm ai kể từ khi tôi biết mình đã thực sự yêu người đó. Vì tình yêu đó, tôi ích kỷ, tôi giữ tôi nhiều hơn cả điều người ta muốn. Vậy thì, mọi người, hay em, tự cảm thấy tổn thương vì sự thất thường của tôi, chứ tôi không chủ ý. Vậy nên, tôi không hiểu được sự phản ứng của em. Đó không là một cách phản ứng để công việc tốt hơn. Mà chỉ khiến tôi càng trở nên im lặng. Đó không là cách để em củng cố niềm tin cho tôi. Chỉ là cách để tôi nhận ra rằng, tôi cần phải tự làm tất cả trong khả năng của mình.

Tôi không nhiều sức mạnh đến nỗi có thể tuyên bố rằng tôi có thể sống mà không cần ai. Tôi biết mình cần có những mối quan hệ tốt xung quanh mình. Nhưng ... bây giờ, niềm tin của tôi vào con người đã không còn nữa...

Mà có lẽ, em, và cả mọi người, cũng chẳng quan tâm về điều tôi suy nghĩ nữa.

Saturday, August 7, 2010

tui có một ước ao





gần 1 năm rồi tui hông xài laptop. nhiều nhân vật quan trọng tới Himiko talk đều hỏi mượn mà tui nói tui hông có chắc chẳng mấy ai tin.

cái DELL bị đứt màn hình sau nửa năm tiếp quản do chủ cũ nó quá nóng tính, mỗi lần nổi giận là bụp bụp, sụp màn hình đánh sập một cái một (dựa trên tính khí mà tui đoán vậy, chứ cái laptop xưa kia của tui bị gãy chốt, màn hình lặt lìa mà đâu có đứt màn hình đâu).

giờ tui ước ao cái này : sony vaio VGN - NW320


thiết kế tinh tế, mỏng, màu sắc đẹp làm sao. giá cỡ 740$.


Pocessor
Intel Core 2 Duo T6600 (2.2GHz, 2Mb L2 Cache)
Ram
4Gb DDR3 Buss 1066
Ổ đĩa cứng
320Gb (SATA)-5400rpm
Ổ đĩa quang
DVD /-RW with Dual Layer DVD R
Màn hình
15'' WXGA
Graphics
Intel GMA 4500MHD
Wireless
802.11 b/g/n
Giao tiếp mở rộng
3 x USB Port 2.0/ VGA/HDMI/ RJ-11/RJ-45/ Headphone Out/ Lan10/100/1000/ Microphone in/ Express Card/ Card reader. Bluetooth
Camera
1.3Mpx
Pin
6 Cell Lithium-Ion
Trọng lượng
3.1Kg
OS
Window 7 Home Premiu
Giá chưa VAT: 13.818.000 VND
( có thể có hỗ trợ VAT )
Khuyến mại trị giá đến 500.000 VNĐ
Bao gồm :
- Cặp chính hãng
- Chuột quang
- Bộ vệ sinh máy
- Phần mềm diệt virus bản quyền CMC






huhu, nhưng mà thứ tự đang chờ ưu tiên là máy chụp hình mà còn chưa có. đành nhịn thèm. có điều, chỉ sợ nó hết hàng. do 3 cái trung tâm của Hoàn Long đều hết, chỉ còn 1 chỗ có. :(

muốn rao lên cho làng nước biết



"anh muốn rao lên cho làng nước biết
...
nhưng em ơi! anh chỉ đến ngã tư xưa
anh đứng dưới một ngôi đèn bỏ."


(thơ "Ngã tư xưa" của Trần Dần)

những câu thơ thiệt là thấm thía và hình ảnh anh đàn ông buồn này cứ hiện ra mồn một như phim.

lâu lâu phải đọc lại một lần. để dặn mình, làm sao mà được như anh đàn ông trong thơ ni nè, dù mình không có ngã tư xưa để đến đó đứng.

nhưng mình sẽ tìm được một ngọn đèn bỏ. mình sẽ hông lặng lẽ như anh trong thơ ni đâu. mình sẽ tìm cục đá chọi cái đèn bể tan tành, để đừng tìm đến đó thêm lần nữa.

sẽ cố để lặng lẽ như ảnh thiệt nhiều
để đừng...

và đừng rao lên như họ.


"vòng tay âu yếm đã ngỡ như thiên đàng

đến nay chỉ là đắng cay bẽ bàng"

bài này tập từ ngày đầu biết đàn, mà vẫn chưa bao giờ hát suôn sẻ. thu cách đây 1 năm, mà thu đi thu lại 10 lần đến nản, đành chọn cái đầy đủ nhất.




còn bài này thì hát hoài hông hết. lại hổng biết đàn nên hông đủ kiên nhẫn thu thêm lần thứ hai, cũng đã 1 năm luôn.:(

Thursday, August 5, 2010

lính

có lần, leo ra ngoài, xách dao tỉa mấy cành cây , rồi leo lên nóc uốn dây leo vào nếp. người kia, xưng là "đại gia" nói, sao không kêu lính làm em. dạ, em là lính mà.




mấy công việc này, làm sao dám nhờ nhân viên chứ.

bởi vậy, ai kêu tui là bà chủ, giám đốc này nọ là tui ghét lắm. tui đâu có ham mấy cái danh đó đâu kia chứ.

về hơn 1 năm, trồng được 1 giàn dây leo xanh tươi rồi.






cà phê 3 tầng


tự đi pha món này, uống 1 mình vậy
tóc dài quá chừng. tự dưng thấy tấm hình này của tháng 7 năm ngoái, thời điểm cần quên nhất trong đời.


muốn trút thêm. nhưng anh kia có dặn, đừng cạo thêm lần nữa, kẻo vận vào người.

tiếng kêu đổ vỡ.

lâu rồi không đụng đến nó. vì sợ cái tiếng kêu đổ vỡ.

ngộ lạ

tết năm nay ghé ngang Buôn Mê 1 ngày. trên đường đi xuống Buôn Đôn chơi, thấy nhà này lăng xê mốt mới... có ai nhận ra mốt ngộ lạ này hông?



hì, hông biết một năm nhà này giặt màn cửa mấy lần. hông biết có bị mất cái màn nào hông.

mắc cười quá. hy vọng có dịp đi ngang đây nhìn lại.

này là hình tự xử, hồi Tết, cũng hơn nửa năm rồi. giờ thì tóc dài quá. cắt? hông cắt? cắt? hông cắt?...?

dưới ống kính người khác



tháng 12 năm ngoái.

Wednesday, July 28, 2010

bài toán tình yêu

hồi xưa giỏi toán cho đến lớp 6, đụng phải ông thầy nói khó nghe, buồn ngủ, thế là mất căn bản luôn. thi đại học Sư Phạm, môn Toán làm đúng duy nhất 1 câu khảo sát và vẽ đồ thị hàm số, được 1,5 điểm (để không bị điểm liệt). vậy mà đậu đó nghen. thi 2 trường (Tổng Hợp, Sư Phạm) đậu cả 2 trường trong khi ai cũng tưởng tui rớt do chẳng ai thấy tui cắm cúi học bài như mấy bạn học sinh giỏi. giờ cũng còn ấm ức vì cái bằng tốt nghiệp PTTH bị xếp hạng trung bình oan vì môn Toán, có 4,5đ. tức là tại sao nó hông liệt kê điểm thi ra như vầy : Ngoại ngữ: 9,0đ ; Văn: 8,5đ ; Hóa: 7,5đ ; Toán: 4,5đ :(( ... cho ít nhất người ta còn biết tại sao mình trung bình chớ.
lâu lâu mò lại entry cũ đọc lại, trúng cái này, thấy mình cũng biết suy tới suy lui, khá toán đó chứ.
Yêu thương và độc ác (Tuesday, 14 October 2008)
Con người ta không chỉ tập yêu thương mình, mà còn phải biết độc ác với mình, không chỉ độc ác với mình, mà còn phải biết yêu thương mình.


Vì thật ra, yêu thương và độc ác đôi khi đâu có mâu thuẫn nhau đâu.

Chẳng hạn, vì yêu thương mình, nên khi người yêu nói lời chia tay, mình phải vì yêu mình mà giữ lòng tự trọng, không níu kéo, không ràng buộc, vì yêu mình mà phải giữ không để mình lụy người, không được để mất mình ==> mình sẽ chấp nhận cho họ rời xa.

Nhưng vì còn yêu thương họ, nên mình vẫn muốn gần gũi gặp gỡ để giữ hy vọng mong manh. Nếu lúc này, mình nuông chiều mình, cứ vỗ về ma mị mình bằng những ảo giác ngắn hạn, thì mình loanh quanh trong sự mong chờ lẩn quẩn. Vậy nên mình phải tập ác độc với mogn muốn của mình. Phải giẫm nát những hy vọng, phải cắt đứt những mong chờ. Phải dập tắt những nhen nhúm nhớ mong. Phải làm cho lòng đau thật đau, buốt thật buốt, để không nuông chiều cái tình cảm mù quáng của mình. ==> mình cũng sẽ để họ rời xa.

Suy ra, độc ác hay yêu thương gì thì cũng như nhau thôi. Cũng dẫn đến một kết cục là người ta mất đi một con người yêu họ, còn mình chỉ mất đi một kẻ không yêu mình. Mà suy ra, người ta không còn yêu thì không thuộc về mình, nên không thể gọi là mất. Rồi suy ngược lại, vì mình vẫn còn yêu thương người, nên mất mát của họ cũng là nỗi mất mát của mình.

Nói chung, suy nhiều thì quá nhức đầu và dễ dẫn đến sự loạn trí. Tốt nhất là nhắm mắt lại và ngủ yên.

Saturday, July 24, 2010

những nổi loạn cảm xúc

bữa nay thì xem Waldeck (link)









You know how to turn me on


Oh you got it going on


Baby you can make my day





những nổi loạn cảm xúc đẹp đẽ thì bao giờ cũng hay hơn là những chứng tỏ gây sốc. đó là điều tôi muốn nhắn nhủ đến vài bạn hay nằm ôm ấp hun hít ở 2 cái ghế dài và góc khuất trên gác gỗ bất chấp mọi người cảm thấy thế nào (dù đã có bảng thông báo "4 điều xin vui lòng..." đặt trước mặt mấy bạn).
.
vậy mà bạn còn chơi úp bảng này xuống sau khi xem xong. hay là bạn nghĩ những biểu hiện của bạn chưa là quá mức? hay bạn muốn chứng tỏ và vỗ ngực xưng tên về xu hướng giới tính của mình? trên quan điểm cuộc sống tôi không phân biệt tình cảm yêu thương của bất kì ai. Himiko café là nơi dành cho bất kì ai yêu thích không gian này. nhưng mà, ngay cả những cặp nam nữ ngồi ở đây cũng chỉ bày tỏ yêu thương ở cái nắm tay, cái khoác vai, hoặc bất chợt ai hên thì bắt gặp một cái hôn vội lên má mà thôi. đằng này, bạn nằm dài, rồi bạn ôm nhau, rồi bạn hôn môi... đến nỗi, giờ bạn đã thành hiện tượng ở Himiko và tụi tui đang phải nát óc suy nghĩ tìm lời nói làm sao để cho mấy bạn tự động hiểu mà không phải bước ra nhắc nhở. hồi xưa, bên Huỳnh Tịnh Của từng có 1 cặp như vậy nằm ôm nhau trên cái ghế dài. tôi liền viết mảnh giấy cho nhân viên đem ra. "xin 2 bạn vui lòng ngồi dậy" . từ đó về sau không thấy họ đến nữa. nhưng cũng tốt, vì nếu bạn không tôn trọng không gian chung, thì làm sao có thể được sự tôn trọng và chấp nhận của mọi người?
.
nói sao bây giờ ta? có lần, một người giỡn chơi rằng, Himiko đang dần thành một cái động... hix, tui lo lắm, vì cơ bản, tui muốn những tác phẩm của tui và bạn bè đến với đông đảo mọi người nên tui không phân biệt bất kì ai. cũng vì vậy nên tui hoàn toàn không muốn Himiko bị biến tướng thành một nơi tụ tập của riêng một giới nào đó hay chỉ dành riêng cho những cặp tình nhân yêu nhau (cho dù, như vậy thì sẽ rất đông khách và Himiko sẽ không lo lắng chuyện tài chính như mấy năm qua nữa). có lần, nhân viên ban ngày của tui có lần xót ruột giùm quán vắng, mà post hình ảnh về quán lên một diễn đàn kia (mà em trai này là thành viên). một người bạn xem thấy mới gửi link cho tui xem. tui đã nổi giận đùng đùng bắt em trai này xóa bài viết. và nói rõ, tui không cần em phải lôi kéo ai đến nơi này cả. khi tuyển nhân viên, tui không phân biệt ai là ai, nhưng, tui tuyệt đối kỵ nhân viên lôi bạn bè đến tụ tập trong ca của mình. rồi mới hôm qua tình cờ mượn máy của cậu nhân viên chụp hình, rồi mang chép vô máy tính. vì phát hiện ra mấy hình ảnh chụp từa lưa trong Himiko do cậu kia cho cậu nhân viên cũ (giờ là khách ruột) mượn máy, ỷ quen thân mà kéo bạn đến chụp hình những biểu hiện gây sốc cho ai nhìn thấy. rồi chụp quảng cáo cho diễn đàn đó với mọi ngóc ngách của Himiko. Tui nổi khùng lên yêu cầu xóa hết. Giật mình mới thấy do một tháng nay lo chạy show kiếm tiền nuôi quán mà bỏ bê ở nhà nhân viên muốn làm gì làm. Nhưng hổng lẽ giờ ngồi canh quán mỗi ngày sao? :((
.
nếu bạn thực sự yêu thích không gian này, xin vui lòng đừng xóa đi hình ảnh xưa nay về nó. là một nơi yên tĩnh, lãng mạn với chút nhạc Cohen trầm trầm, chút Jazz bay bổng, chút rock crazy. Himiko không vì muốn có thêm khách để đỡ lo về chi phí mà lại xóa bỏ đi bao nhiêu công sức gầy dựng về hình ảnh này bấy lâu nay.
haiz...

Tuesday, July 20, 2010

No Turning Back

Sarah Blasko (link)

bữa này nghe toàn Sarah Blasko.

All I Want

Sarah Blasko (link cho facebook)

I don't want another lover
So don't keep holding out your hands
There's no room beside me
I'm not looking for romance
Say I'll be here, I'll be here
... But there's no way you'd understand

All I want
All I want
All I want
When I don't even know myself

I don't want another partner
So don't try and break the spell
I can't even understand me
So don't think that you can help
When I say things and see things
That's no way on earth to tell

What I want
What I want
What I want
'Cos I don't even know myself

No-one wants to be lonely
But what am I to do?
I'm just trying to be honest
I don't want to hurt you too
When I'll be there, I'll be thereI know
I sound confused

But all I want
All I want
All I want
All I want
All I want
See, all I want
All I wantIs to one day come to know myself

Monday, July 5, 2010

thiệt ngộ.

hông biết giải gì. mà mắc cười quá đi.

link nè

Wednesday, June 30, 2010

'Inside Out'

ai tìm giùm tui file mp3 hay file audio của bài hát này với. mở ở Himiko vào lúc chiều mưa chập choạng lem luốc sáng tối là nhất.

hoặc chỉ cách tìm đi.

cảm ơn cảm ơn.

Thursday, June 24, 2010

chửi

mình ghét nhất cú đá bồi sau khi đá phạt đền. có 11 mét, 1 mình đối diện với thủ môn, thằng đá ăn hơn thằng bắt cái chắc, vậy mà sau khi con người ta căng sức ra bắt trúng thì lại nhào vô bồi tiếp. hông nói tình thì nói lý, thằng kia đang nằm, thằng này vẫn còn đứng, thì bồi thêm chẳng khác vì lấy dao chém người không có khả năng tự vệ vậy (mà cũng chẳng bỏ chạy được) . vậy mà vẫn công nhận được. luật gì mà kỳ cục, mà bất công hết sức. đã cho đá phạt đền là đủ lắm rồi. còn hông thì, cho các cầu thủ 2 bên còn lại đứng bằng thằng đá phạt đi (11 mét luôn, vì nó khi sút bóng đã ở vị trí đó rồi, chưa kể nó đang có đà), cho con người ta còn kịp túa xuống bảo vệ phụ chớ thằng bắt đang té sao kịp ngồi vậy đỡ tiếp.

thằng nào hả hê ăn mừng sau cú đó thiệt là không phải mặt đàn ông.

dù sao thì Nhật cũng vô, chứ hông thì, hix, cũng không biết chửi sao. dù sao cũng chuyện người ta, chuyện mình còn chưa biết.

:((

nhắn nhủ với FB

thiệt tình là mình chưa bao giờ ghi note bên FB cả, chỉ ghi bên blogspot và nó tự động link qua (FB và multi). cái này cũng vui, nhiều khi, bên FB chặn lại mình không vô được mà note mình vẫn vô thoải mái (mấy ngày nay hên xui thì vô được 15p, lát sau bị nó phát hiện hay sao đó mà nó cắt). nên muốn comment, viết vì thì viết lẹ lẹ, chứ lo nhởn nha nhởn nhơ đọc xong là chừng 20p sau khỏi làm gì luôn (kể cả đọc tiếp). vậy nên nhiều khi thấy comment của ai đó báo qua mail mà nhiều khi hông vô trả lời được.

nhưng tự động link của FB nó chỉ chuyển qua chữ và hình. còn video thì nó đếch cho. vì vậy, mỗi lần mình post video mình luôn kèm theo cái link. nhưng hông để link gốc (vì dài và xấu), mà là phải click vô chữ (thường thì khác màu và nghiêng, vì hông biết sao font chữ nó cũng đếch có gạch dưới để gạch. nhưng mà hình như qua FB chữ tự động thành màu đen hết, nên thành như nhau cả).

ở trong entry vừa rồi thì link của mình nằm ở chữ "tình huống này" (entry trước nữa cũng có video clip hình của mình từ năm 7 tuổi đến giờ, trong câu đầu tiên. :D). là cái video clip chiếu lại pha đá phạt WC 1974 mắc cười ơi là mắc cười (do anh chàng đội trưởng đội Zaire nói, nếu mà thua 4-0 thì khó mà về nước (chắc sợ bị fan đập), nên khi đang bị Brazil dẫn trước 3-0, anh chàng hậu vệ kia hoảng quá hay sao, khùng lên, chạy lên đá banh trước luôn cho chắc. hahah ). chứ dù mình tức, mình giận, mình điên mình khùng đến cỡ nào đi nữa thì mình cũng hông có đến mức đi post cái sự cười của mình trên blog mà hông để cho bà con cười chung. vì cười vui mà, phải rõ đầu đuôi ngọn ngành chứ, không thì thành khùng sao.

vậy đó. hông vô trả lời FB được, nên phải sửa lại chữ tình huống này bằng 1 câu dài dằng dặc : tình huống này (link dành cho facebook nè, vì facebook tự động link hình chứ ko link video). kết quả là được cô Tố cười chung sau khi ban đầu chịu khó thắc mắc ????????? . :D

may là bên FB cũng cập nhật cái sửa bên blog luôn. chứ còn multi thì đừng hòng. lỡ cập nhật qua rồi thì có sửa cỡ nào nó cũng giữ y chang trạng thái cũ.

P/S : FB thì giờ mình vô ko được, nhưng dù sao cũng có tự động báo cho biết mỗi khi ai viết gì đó trong nhà mình. chứ còn multi thì mình chịu. vậy nên mình loa loa thông báo là mình chỉ hoạt động ở http://www.himikocafe.com/ và thỉnh thoảng ở FB (hên xui bữa được bữa hông) vì ở 2 chỗ này friends mình nhiều và dễ xài. nên ai đó để lại tin nhắn cho mình mà hông thấy mình trả lời thì biết mà đừng giận ha. hông thì vô đây chơi. còn ở đây ko cần có blog cũng để lại lời nói được, nên hông có ngại mất công.

xin cảm ơn. :)

Wednesday, June 23, 2010

cười không thắng lại được,

Đang bệnh nghiêng ngả, mà vẫn không thể không bò ra cười được trong tình huống này (link dành cho facebook nè, vì facebook tự động link hình chứ ko link video).

cười không thắng lại được, dù cổ họng đang rất đau.

coi lại vẫn cười tiếp.

ôi trời đất ơi... hahahah

Monday, June 21, 2010

trong bao kiếp hoang, vui chưa tìm thấy



thôi đành giã từ niềm vui mong manh

chung đường tình đi loanh quanh

đến nay bước chân đã bơ vơ rồi

......


thôi đành cúi đầu phận người long đong

...

em ơi lắng nghe chim trong vườn hót

chim ơi hãy cho ta luôn được mãi xuân nồng

.......


trong bao kiếp hoang vui chưa tìm thấy

xin cho những cơn mê say còn mãi trong đời

.......


đâu có ai biết mai sau
đâu có ai mãi thương đau

.......

thôi đành giã từ niềm tin trong ta

năm dài đời ôi bao la

đến nay bước chân đã hoang mang rồi ...

hóa đơn đỏ? hóa đơn VAT?

mình lỡ dại, ko biết phân biệt hóa đơn đỏ và hóa đơn VAT, nên mua nhầm hóa đơn đỏ (cũng mất 10%). giờ họ ko chịu trả tiền mua hóa đơn cho mình và nói là hóa đơn đỏ trực tiếp họ không thu lại 10% thuế như VAT được.

vậy có ai có hóa đơn VAT mà có thể viết chừng 5% cho mình ko? (kiểu dân SG hay mua đồ mà ko lấy hóa đơn bao giờ, nên giờ viết cho có chi ra mà không cần tiền % đó). đó là hóa đơn cho 7 cái khung gỗ và keo, đinh, dây nhợ, bạt và một đống thứ lặt vặt khác. vì thợ mộc làm gì có hóa đơn đỏ mà viết cho mình.

cảm ơn nhiều, cảm ơn nhiều.

không thì mình phải bỏ tiền túi ra mua hóa đơn cho cái tác phẩm rẻ tiền nhất nhì festival này ( do hầu hết tự bỏ công sức ra, tiết kiệm cho đúng cái tinh thần vì môi trường mà họ yêu cầu. vì tiết kiệm nên mua hóa đơn ở Huế mất 15% mình mới về Sài Gòn để mua).

bạn Ngò Gai kêu mình thôi bỏ đi nhưng mà 1.000.000 (tiền mua hóa đơn) cũng hơn 3 tháng tiền nước, 1/4 tháng tiền điện, doanh thu 2-3 ngày của Himiko rồi (Himiko bán nước từ sáng đến 11h tối có ngày có 365.000 thôi).

mình xin hứa là sau vụ này mình sẽ không ngu thêm lần nữa.

Monday, June 14, 2010

"Những giấc mơ xưa"

Tuổi trẻ


SGTT

Youtube (1) & (2)

Tên tác phẩm : Những giấc mơ xưa
- Thể loại : sắp đặt
- Đồng tác giả : Trần Thị Thu Hà (1990) + Himiko. Nguyễn (1976)
- cấu trúc và vật liệu của tác phẩm : khung gỗ, vỏ bao thuốc lá, giấy bạc của bao thuốc lá và hình ảnh lượm bao thuốc lá ven đường.
- kích thước tổng thể : 2m x 2m


Năm 20 tuổi, tôi đã đi qua nhiều con đường Sài Gòn để lượm vỏ bao thuốc lá về lấy giấy bạc gấp những con hạc nhỏ bằng đầu ngón tay, như một điều cầu chúc dành cho một người thân. Trong 5 tháng, tôi đã có hơn 4000 con hạc như thế từ 500 bao thuốc lá.

Bây giờ, tôi bắt gặp cô bé sinh viên học khoa tiếng Nhật ngồi gấp hạc cũng từ giấy bạc của vỏ bao thuốc lá. Những mơ ước thời trẻ lại sống dậy khi nhìn thấy niềm tin vào những điều kì diệu trong cuộc sống này vẫn luôn tiếp diễn.

Từ sự đồng cảm đó, chúng tôi cùng nhau làm nên những khung cửa này. Mỗi ngày chúng tôi dành 1 tiếng đồng hồ đi nhặt bao thuốc lá bị vứt trên đường phố Sài Gòn. Mỗi tiếng trung bình nhặt được 1kg (98 bao thuốc lá). Dường như, đường phố ngày càng nhiều bao thuốc lá hơn cả 10 năm trước.




Những vỏ bao thuốc lá đủ loại bị vứt trên đường tái diễn lại ước mơ của một người trẻ và một người sắp không còn trẻ qua những cánh hạc. Chúng tôi gấp những con hạc từ tờ giấy bạc trong vỏ bao thuốc lá nhặt được trên hè phố đó. 2000 cánh hạc mới của cô sinh viên 20 tuổi với hơn 2000 con hạc vẫn theo tôi suốt 10 năm nay sẽ được gắn kết vào những khung cửa, lấp lánh và lung linh.

Những cánh hạc ấy là lời cầu nguyện của người con dành cho sức khỏe người cha không thể từ bỏ khói thuốc. Những cánh hạc ấy là lời cầu mong hạnh phúc dành cho những người yêu thương. Những cánh hạc ấy lấp lánh ánh sáng của sự mong ước được thoát thai từ những vỏ rác bên đường.

Thời gian bắt đầu : 01/04/2010... và sẽ còn tiếp diễn tại Himiko vào dịp sinh nhật Himiko vào cuối năm nay.

xin chân thành cảm ơn sự nhiệt tình giúp đỡ của các bạn: Tú (chỉnh giùm phác thảo trên photoshop) - Alex, Luân, Hùng và Anna D. Hói (lượm và bóc vỏ bao thuốc lá)

P/S : mấy ngày cuối, công đoạn gấp rút, phải nhờ mấy em trai tình nguyện viên quen việc làm phụ việc xỏ dây. lúc nào cũng dặn đi dặn lại " chim nhỏ nên kim vừa đâm thấy ngọn phải rút ra ngay kẻo lỗ bị to. khi xỏ vào em em cũng đừng banh chim ra, cứ xỏ từ từ, nhẹ nhẹ. Sẽ xỏ qua lọt thôi. nếu không lọt thì em cứ xoay nhè nhè, nhè nhẹ, tự động dây sẽ chui qua lỗ. vì chim nhỏ quá nên banh rộng sẽ rách"

Monday, June 7, 2010

"Миллион алых роз"


Жил был художник один,
Домик имел и холсты,
Но он актрису любил,
Ту, что любила цветы.
Он тогда продал свой дом,
Продал картины и кров,
И на все деньги купил
Целое море цветов.

--RF-- Миллион, миллион, миллион алых роз
Из окна, из окна, из окна видишь ты,
Кто влюблен, кто влюблен, кто влюблен и всерьез,
Свою жизнь для тебя превратит в цветы.

Утром ты встанешь у окна,
Может сошла ты с ума?
Как продолжение сна,
Площадь цветами полна.

Похолодеет душа,
Что за богач здесь чудит?
А под окном чуть дыша,
Бедный художник стоит.

--RF--
--RF--

Встреча была коротка,
В ночь ее поезд увез,
Но в её жизни была
Песня безумная роз.

Прожил художник один,
Много он бед перенес,
Но в его жизни была
Целая площадь цветов!

--RF--
--RF--

Tuesday, June 1, 2010

Ở Huế

post hinh truoc da. ko hieu sao ko copy paste duoc


















Thursday, April 22, 2010

lượm

hôm 1.4 đi lượm rác thử 30p. tình cờ thấy cái này, ngay góc ngã tư Cao Thắng, Nguyễn Thị Minh Khai.




anh này chắc bị hỏi đường qua Bệnh viện Từ Dũ nhiều riết ngán nên đặt hẳn cái bảng chữ to hơn bảng bán áo mưa của ảnh cho người ta đọc, khỏi trả lời mỏi miệng.

hình đi lượm rác tối nay :

trục đường : Điện Biên Phủ - CMT8 - Nguyễn Thị Minh Khai - Hùng Vương - Châu Văn Liêm - chợ Kim Biên - Nguyễn Trãi - CMT8 - Nguyễn Đình Chiểu - Vườn Chuối - Điện Biên Phủ.
nhớ cái máy panasonic của tui quá. có nó là giờ tui chụp được khá nhiều tấm đẹp rồi. hix, chụp bằng cái máy quay cùi nhỏ xíu hông có chỉnh gì được, out hết trơn.


1 tiếng, 1 bao thuốc lá = 1kg ~ 100 gói.
và 1 dòng người như bầy ong vỡ tổ.
ngoài chợ Kim Biên, gần 12h khuya rồi mà quá trời xe cứ chạy vòng vòng.



và cảnh sát cũng cứ chạy vòng vòng theo