Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Thursday, January 21, 2010

どうして君を好きになってしまったんだろう 

trước giờ hông có nghe mấy nhạc nhanh nhanh, trẻ trẻ của mấy band nhạc trẻ Nhật. mà sao hôm nay thấy bài này nghe cũng được ghê. dịch thử vậy.


どうして君を好きになってしまったんだろう   tại sao tôi lại trót yêu em cơ chứ?
どんなに時が流れても   dù cho thời khắc nào trôi qua đi nữa
君はずっとここにいると思ってたのに   tôi đã nghĩ rằng em sẽ luôn luôn có mặt bên tôi, thế mà...
でも君が選んだのは違う道      em đã chọn một con đường khác biệt
どうして君に何も伝えられなかったんだろう   tại sao em đã không nói cho tôi nghe bất cứ điều gì
毎日毎晩募ってく思い   ý nghĩ cứ trỗi dậy mỗi ngày mỗi đêm
あふれ出す言葉わかってたのにもう届かないnhững câu chữ chực tuôn trào vậy mà không nói với nhau được
はじめて出会ったその日から   từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau
君を知っていた気がしたんだ   tôi đã có cảm giác hiểu thấu em
あまりに自然に溶け込んでしまった二人    hai ta đã hòa lẫn vào nhau như một lẽ tự nhiên
どこに行くのにも一緒で   đi đến bất cứ nơi nào cũng cùng nhau
君がいることが当然で   việc em ở bên như là lẽ đương nhiên phải thế
僕らは二人で大人になってきた     hai ta đã cùng nhau lớn lên
でも君が選んだのは違う道    nhưng mà em đã chọn con đường khác biệt
どうして君を好きになってしまったんだろう   tại sao tôi lại trót yêu em cơ chứ
どんなに時が流れても君はずっとここにいるとdẫu cho bất cứ thời khắc nào trôi qua đi nữa tôi vẫn nghĩ em luôn ở trên cạnh
思ってたのにもう帰れない      vậy mà đã không thể quay trở lại
特別な意味を持つ今日を   ngày hôm nay mang một ý nghĩa đặc biệt
幸せ顔で立つ今日を   ngày hôm nay với một gương mặt hạnh phúc
きれいな姿で神様に願ってる君を    em, hình dung đẹp đẽ đang cầu nguyện thần linh
僕じゃない人の隣で祝福されてる姿を   bên cạnh con người may mắn không phải là tôi
僕はどうやって見送ればいいのだろう     tôi phải làm như thế nào để có thể tiễn biệt em đây
もうどうして君を好きになってしまったんだろう   tại sao tôi lại trót yêu em cơ chứ
あの頃の僕らのこともう戻れない khoảnh khắc đó của chúng ta đã không thể quay trở lại
(考えた考えた)      (tôi đã nghĩ, tôi đã nghĩ)
どうして君の手をつかみ奪えなかったんだろう  tại sao tôi đã không thể giành lấy và nắm chặt tay em?
どんなに時が流れても   dẫu cho thời khắc nào trôi qua đi nữa
君はずっと僕の横にいるはずだった em luôn luôn ở bên cạnh tôi
(そのままに)      (nguyên vẹn như thế)
それでも君が僕のそば離れていても   dẫu cho em đang rời khỏi tôi
永遠に君が幸せでいることただ願ってる   tôi chỉ cầu mong cho em hạnh phúc mãi mãi
たとえそれがどんなに寂しくても dù cho tôi đau khổ đến dường nào,
(寂しくても) (cô đơn đến dường nào).

Tuesday, January 19, 2010

Meeko vẽ Himiko

Meeko vừa gừi cho mấy bức vẽ Himiko trong thời gian ở đây

nhìn từ bên ngoài nè
nhìn về phía cửa nè
từ cửa nhìn vô nè
ký họa tui nè
bà chị hai sến sến của tui nèku Tùng cũng sến không kém nècậu nhân viên cũ nètình nguyện viên kiêm khách nè

Sunday, January 17, 2010

điều khờ khạo từng trải qua trong đời.

hôm nay tình cờ dọn hộp thư, đọc thấy những dòng này của mình. đã từng có thể viết những lá thư dài thật dài, chỉ cho người xa lạ không biết mặt và cũng chẳng mong biết mặt. vì sự tương âm ở câu chữ, chưa chắc sẽ hòa hợp ở bên ngoài.
giờ thì, những câu chữ đã lặn đâu mất, tìm mãi không ra chữ cho một bài viết được hứa mấy tháng rồi. haiz.
.
Sent 01 June 2007
.
nỗi nhớ về một người ảo có thể là thật, nhưng, nỗi đau thuộc về một quan hệ ảo, khi chưa trải qua hạnh phúc, thì chưa chắc là thật.
...
gặp nhau ngoài đời làm gì , tôi sẽ chẳng còn tin nổi vào chuyện cổ tích thật ảo lẫn lộn đâu. trong đời mình, tôi đã từng đặt niềm tin trọn vẹn, nhưng rồi cũng mất đi tình yêu thương tưởng đã có thể sưởi ấm một đời. có lúc tôi ngỡ là mình đã được, nhưng không ngờ, đó chỉ là ảo giác, và tôi đã phải trả một cái giá thật xứng đáng, niềm tin về tình yêu thương con người ...
....
tôi vẫn còn những kỷ niệm thuộc về mình. khi không yêu thương nữa, người ta có thể xóa bỏ tất cả trong tâm khảm người ta, nhưng, những gì thuộc về người khác thì không thể xóa bỏ được. nhất là, những kỷ niệm đã sống lại nhiều lần trong giấc mơ. không ai, không một ai, có khả năng cướp đoạt của tôi cả.
...
khi là một người anh, người em, bạn sẽ không thể phản bội, điều này thì đúng. nhưng mà, sẽ có thể lãng quên. tình yêu, dù ích kỷ, nhưng nó cũng có vị thế đặc biệt của nó, hoặc là tất cả trong một khoảnh khắc, hoặc không là gì cả. chứ chấp nhận một sẻ chia lay lắt, thì, khi tình yêu chiếm hữu trọn vẹn trong mình, người ta sẽ chẳng còn có thể nhận biết được về bất cứ điều gì khác. khi đó, bạn sẽ bất chấp tất cả tình thương, anh em, bè bạn, đều rớt vào con số 0 tận cùng. tôi, một người từng tôn thờ giá trị tuyệt cùng của tình bạn, vậy mà, khi rơi vào lưới ái tình, tôi đã bất chấp tất cả, không còn có thể nhận biết rằng còn bất kỳ tình cảm nào trên đời này tồn tại ngoài tình yêu.
...
hì, tôi xứng đáng được như vậy ư? Câu này nghe quen quá! người ấy cũng từng nói với tôi như thế này "em xứng đáng được yêu thương". vậy mà, yêu thương ấy cũng do chính người ta vứt bỏ. xin lỗi bạn, nhưng tôi đã không thể nào có thể phục hồi lại lần nữa niềm tin của mình vào câu chữ này. tôi xứng đáng được yêu thương ư? những ai đã rời bỏ tôi, dù họ có nuối tiếc đến như thế nào, cũng chưa ai từng vượt qua nổi những kiêu hãnh bản thân mà thốt lại với tôi lần nữa câu nói đó. tôi không tin, không tin nữa đâu. tôi xin lỗi nếu làm bạn tổn thương, nhưng con người ta khó mà tin nổi lại lần nữa điều khờ khạo mà người ta từng trải qua trong đời.
...
cảm ơn nhé, vì nỗi nhớ...

Monday, January 11, 2010

tranh của biển


một lần đi trên biển, năm 2006, thấy trên cát những hình ảnh này. là nét vẽ của sóng để lại trên cát.

làm thêm

hồi xưa, lúc mới lên Sài Gòn, tôi chưa được dễ thương, nữ tánh như bây giờ đâu. một nhóc con 39kg, ốm nhom, đen thui, tóc ngắn và thỉnh thoảng bị nhầm lẫm với con trai một chút (vì hổng hiểu sao, mô-đen thời đó là mặc áo sơ mi bỏ trong quần. hix, túm lại là, quê ơi là quê, lúa ơi là lúa.


lúc đó (1995), tôi thiệt hông mơ đến việc làm thêm sang sang dành cho mấy bạn sáng sủa, dễ thương như phục vụ quán hay tiếp thị gì gì đâu. ngay cả dạy học cũng hông được, vì tiếng Nga đâu ai thèm học chớ. rốt cuộc, tôi làm chân giữ xe cho trung tâm tin học AIC đối diện trường Bùi Thị Xuân vào buổi tối, bắt đầu từ 16h50 cho tới 21h. gọi là trung tâm tin học vậy chớ hông có bãi giữ xe riêng, phải giữ trong hẻm nhỏ xíu có nhiều xe qua lại. buổi tối chia làm 2 ca học, ca 1 từ 17h đến 19h, ca 2từ 19h đến 21h. cực nhất là giờ thay ca, dao động từ khoảng 16h30 đến 19h15. vì hẻm nhỏ mà phải bảo đảm lưu thông 2 chiều nên giờ đó là tíu tít lên ghi số xe, dựng xe sao cho để được gọn và hết. ngoài giờ giao ca có thêm nhân viên ghi danh của trung tâm qua phụ lấy thẻ, chỉ có tôi và một anh thanh niên lớn hơn tôi 5 tuổi chịu trách nhiệm chính cho việc trông coi sắp xếp bãi xe sao cho ổn thỏa, êm đẹp. trong chu vi chừng 20m2 và chừng 10m chiều dài con hẻm mà chúng tôi phải lo sao chất được gần 4-50 chiếc xe mỗi ca.

tôi là con gái nên đương nhiên chỉ đàm phần nhẹ là trông coi và ghi số, thu thẻ, anh kia sẽ sắp xếp. nhưng dần dần, tôi học được cách có thể gạt chống đứng của chiếc xe mà hông cần phải giật lùi lại phía sau. vì, trong con hẻm nhỏ, từng cm2 đã là quý báu, không thể nào dựng xe rồi giựt về phía sau để hở cả 20cm phía đầu xe. thỉnh thoảng, khi anh kia chạy đi đâu đó, có học viên đến sớm hay trễ, thì tôi tự mình làm việc sắp xếp này. bây giờ, tôi vẫn còn có thể dựng xe được bằng cách này, miễn là cỡ dream thôi, đừng to quá như xe SH, tôi nhấc mông nó lên hông nổi (có lần, tôi chỉ mà nhân viên giữ xe cứ cãi là hông được, tôi liền làm thử cho coi tại chỗ, em trai cứng họng lè lưỡi luôn). thậm chí, tôi còn học được cả cái cách đập vào yên sau xe dream lùn (chỉ được mỗi dream lùn thôi, không hiểu sao) cho nó bật lên để lấy khăn lau xe mỗi khi cần (dĩ nhiên đây là mánh lới láu cá rồi, học viên biết thì chết, heheh)

tôi làm việc làm thêm này khoảng 3 năm, từ đầu năm 1995 cho đến cuối 1997. lúc đậu cao đẳng Mỹ Thuật Đồng Nai (khóa đầu tiên 1996) tôi vẫn chạy đi học trên Biên Hòa rồi chạy về mỗi ngày vì không bỏ được việc làm kiếm cơm này (dù ở hẳn ký túc xá Đồng Nai sẽ khỏe hơn và biết đâu giờ có chồng rồi. hì, vì hồi xưa, ở trên ký túc xá trên Biên Hòa đó buồn lắm nên sinh viên dễ yêu nhau). nhập học được chừng vài tháng thì tôi bỏ học vì do mỗi buổi sáng dậy sớm chạy lên đó cứ ngủ gục và lủi xe vô lề đường té hoài. hix, bỏ học chứ hông bỏ làm, dù chỉ là chân giữ xe.

này là tấm hình tôi tự họa mình qua kiếng chiếu hậu xe của học viên trong ánh đèn vàng mờ mờ của con hẻm.


dù là giữ xe miễn phí và trong con hẻm đèn mờ mờ vàng vọt nhưng chúng tôi rất chìu chuộng học viên, họ đến chỉ việc dựng chống nghiêng, nhận thẻ rồi bỏ đi thôi. lúc về thì cũng chỉ đưa thẻ và đợi dắt xe ra. tôi nhớ mang máng là lương của mình lúc đó là 300.000 (ổ bánh mì Bùi Thị Xuân lúc đó là 3000 đ/1 ổ). mà tôi không hề mắc cỡ chút nào về công việc của mình. nếu không trúng tuyển kỳ thi tuyển chọn phiên dịch để đi Nhật năm 1998, chắc tôi vẫn còn làm ở đó thêm một thời gian nữa.
.
sau này đi Nhật về, mở tiệm chụp hình chân dung, sau 3 tháng thì phá sản và nợ nần. nhưng tôi vẫn từ chối những cơ hội kiếm tiền như làm phiên dịch cho công ty xuất khẩu lao động vì muốn chuyên tâm vào việc luyện thi vào trường Mỹ Thuật. năm 2000 trong thời gian học luyện thi Điêu Khắc, tôi đã vào làm nhân viên cho quán Vinacafe trên đường Bà Huyện Thanh Quan (góc gần NTMK) của chị một người bạn cũ mở, vừa pha chế, vừa phục vụ, kiêm luôn cả ngủ giữ quán (lúc ở Nhật về thì trắng trẻo và có da có thịt hơn xưa, lại có vốn ngoại ngữ nên được nhận việc sang hơn chăng?). làm cả Tết, không nghỉ. làm đâu khoảng nửa năm, nhưng sau đó, do anh chàng người yêu của bạn tiếp quản nhiệm vụ quản lí cư xử quá trịch thượng với mình quá (dù học cùng khóa với mình, mà mình thì đang giúp họ là kiêm cái nhiệm vụ ngủ giữ nhà không lương (đồ đạc phải cất trong góc gầm cầu thang chứ hông có phòng ở đàng hoàng đâu), nên tự ái, nghỉ. (nghe nói quán cũng dẹp tiệm sau đó chừng 1 năm.)
.
không phải bỗng dưng mà kể chuyện này. vì có khá nhiều người cứ nghĩ tôi là chủ, giàu có hay sao nên không hiểu tâm lí người đi làm thêm. vì, điều bây giờ tôi hay thấy ở vài người là khi đi làm thêm những việc nhỏ thường hay không tôn trọng công việc của mình. tôi có một cô nhân viên cũ rất xinh xắn dễ thương, nhưng luôn tỏ vẻ thờ ơ, uể oải và coi công việc mình làm chỉ là tạm bợ, sẵn sàng bỏ đi bất cứ lúc nào nếu có việc nào đó sang trọng hơn, đẳng cấp hơn (dù cổ chỉ mới học xong lớp 12). tôi đã ngồi nói chuyện với cổ như vầy : "chị biết, công việc này đối với em chỉ là tạm thời, trong lúc em vừa bước ra tự lập, đang cần tiền trang trải một chút cuộc sống và chưa thể tìm ra được việc khác thích hợp hơn. nhưng, trong thời gian em làm việc ở đây, em hãy tập trung cho công việc của mình và tôn trọng nó. dù nó không thể mang lại cho nhiều về tài chính, em cũng không thể gắn bó với công việc này lâu dài (chị cũng không hề muốn giữ chân ai nếu như họ tìm được một công việc có tương lai hơn), thì nó cũng là một bước đệm cho em khi bước ra đời. một công việc đơn giản trong một môi trường dễ dàng mà em còn không làm tốt, thì thử hỏi, làm sao mà sau này ra đời nảy sinh ra nhiều va chạm hơn, mâu thuẫn hơn thì em có thể thích ứng được? đó là chưa kể, thái độ làm việc của em, có khi là cơ hội của chính em. chẳng hạn như, một người khách nào đó có địa vị trong xã hội, họ đến đây, nhìn thấy em nhiệt thành và yêu thích công việc mình, dù chỉ là một nhân viên quán cafe bình thường, có khi, họ sẽ mở ra cho em một cơ hội khác, đến với một công việc khác thích hợp hơn, có nhiều tương lai hơn. chị nói điều này không phải để em chăm chăm vào việc chỉ để tìm cơ hội này, bởi lẽ, điều đó còn tùy thuộc vào duyên và cũng không nên vì sự vụ lợi, vào một lợi ích cụ thể. cũng không phải là dụ dỗ em để làm tốt cho chị. nhưng khi mình lựa chọn công việc gì, dù chỉ là tạm thời, thì cũng hãy tập cho mình một kỹ năng làm việc tốt với một tinh thần trách nhiệm, điều đó hoàn toàn không phải là vô ích".

nhưng không phải lúc nào tôi cũng có thể ngồi nói từng lời như vậy với những nhân viên mới. vì tính tôi sau này cũng nóng, những gánh nặng trong kinh doanh càng làm tôi thêm gắt gỏng và quạu quọ. và thêm cái tự ái quá cao. tôi chưa hề năn nỉ nhân viên nào ở lại với Himiko khi họ ra đi. vì tôi không thể giữ người muốn ra đi, và cũng vì Himiko chưa thể đáp ứng cao cho nhân viên về khả năng tài chính. mỗi lần gặp ai, tôi đều nói, nếu em làm vì tiền thì có lẽ đừng nên chọn công việc này, vì hiện tại, tiền lương ở Himiko chưa. còn nếu em làm là vì muốn có kinh nghiệm giao tiếp, khả năng pha chế, và tiền chỉ góp phần trang trải một phần nào đó thì may ra mới có thể. và, thời hạn ít nhất tôi đề nghị với họ, là nửa năm. thật ra, đó là khoảng thời gian khá ngắn cho một công việc. vì, nhân viên ở Himiko phải biết hết mọi việc từ pha chế đến phục vụ, giống như một người chủ không gian đang tiếp đãi khách trong ngôi nhà của mình. gần như, chẳng ai có thể pha chế giỏi ngay trong 4 tháng đầu cả. sau nửa năm, khi họ có thể rành rẽ, thì ra đi, và Himiko chẳng được hưởng từ việc tập luyện đó...

tôi có thể kể tên và đếm có bao nhân viên từ khi thành lập Himiko đến giờ. nhưng những nhân viên thực sự gắn bó với khoảng thời gian dài một chút ( chừng 1 năm đến 1 năm rưỡi) thì thực sự chỉ có trên đầu ngón tay. có 2 nhân viên cũ Himiko giờ đã là giảng viên đại học, và quay trở lại làm khách của himiko. nhưng thời gian qua nơi chốn mới này, tôi gặp ít đi những người trẻ gắn bó hay chí ít là xem lời giao ước về thời gian là một điều nghiêm túc cần phải tôn trọng (dù chỉ là thỏa thuận miệng). đôi lúc, tôi cũng nghĩ là tại mình, vì đã không khéo trong quan hệ con người. mỗi lần, trước khi nhận ai, tôi đều nói, tôi không chịu trách nhiệm về mặt tinh thần, và, hãy đừng nhìn tôi mà rút ra kinh nghiệm con người. vì, các bạn hãy còn quá trẻ, mà tôi thì hoàn toàn không phải là một hình mẫu chuẩn. tính tôi thất thường, đột nhiên vui vẻ, đột nhiên cau có và hoàn toàn không thích những nghi lễ xã giao. tôi chỉ đảm bảo duy nhất được một điều rằng, tôi không lạm dụng quyền làm chủ để làm tổn thương tinh thần của người trẻ. tôi nóng tính, nhưng không mạt sát, làm nhục ai. và cơ bản, là tôi cũng vẫn còn nhiều khó khăn, nên tự ái vẫn còn nhiều. nhiều đến độ, dù không còn ai, tôi cũng có thể tự mình đứng ra làm nhân viên, chứ tuyệt nhiên không năn nỉ ai rằng hãy ở lại.
.
lan man nhiều đến vậy, là bởi có vài bạn trẻ chỉ làm ở Himiko 3 tháng là đi. tôi không hiểu là bởi do đâu, vì tiền (nếu thế thì đã xác định từ đầu chứ) hay vì sự nhàm chán của công việc (tôi cũng nói rõ là Himiko còn vắng vẻ) hay bởi chỉ để dạo chơi. tôi có một sự tổn thương nho nhỏ (đừng nghĩ là già thì không tự ái bằng trẻ nha) khi những bạn đó chỉ xem việc làm ở Himiko giống như chơi nhà chòi, thích thì đến, chán thì nghỉ, mà không nghĩ về những thỏa thuận đã nói với nhau ngay từ ngày đầu tiên là làm ít nhất nửa năm. (dù, các bạn vẫn giữ 1 thỏa thuận cơ bản nhất là, báo trước 1 tháng khi quyết định nghỉ). tôi cứ tự hỏi mình, phải chăng, mình đã sai khi chỉ đề nghị ở người trẻ một tinh thần kỷ luật tự giác, rồi sau đó bỏ mặc họ tự loay hoay trong những lí giải? đã không mang lại sự dư dả về tiền bạc, mà ngay cả môi trường làm việc cũng thiếu lửa, thì phải chăng vì vậy mà không giữ được người?
.
tôi thực ra còn mong chờ nhiều hơn thế. tôi từng mong mỏi được làm việc với người trẻ không nhiều kinh nghiệm nhưng có dư nhiệt thành. bởi tôi biết, để thành công, thì phải có được những con người chung sức, cùng đi với mình trên một đoạn đường. những người lớn và nhiều kinh nghiệm thì những gì họ cần Himiko chưa thể đáp ứng. mong chờ vào sự lớn mạnh, có chăng chỉ là ở những người trẻ tuổi nhiệt huyết và đang cần kinh nghiệm để thể hiện mình. Himiko hiện vẫn chỉ là một mảnh đất bỏ hoang, để đạt đến điều gì đó thì cần phải có sự chung sức. nhưng bản thân tôi cũng không biết rõ mình cần phải làm sao, toan tính gì với nó. đành cứ chờ DUYÊN.

vì Himiko sắp tuyển nhân viên mới cho ca tối (sau Tết). nên muốn viết vài dòng tâm sự chút chút. haiz, nhưng giờ cũng không còn khả năng viết ra đầu ra đuôi.

Sunday, January 10, 2010

"khắc khoải như Himiko..."

... tình cờ lượm được những dòng này ,

" ... Nếu Hi-end là nơi của những người yêu âm nhạc thì Himiko là quán của những ai muốn tìm đến visual art làm để tựa ủi an. Đèn vàng, ghế đỏ, gối đen, Himiko cũng chọn cho mình những gam màu tương phản. Nhưng khác với Hide away, sắc màu ở Himiko có gì đó mạnh mẽ hơn, đối chọi hơn, khắc khoải hơn. Khắc khoải như những gương mặt điêu khắc chở nặng trong mình một nội tâm không yên ả. Khắc khỏai như lòng người, cả chủ và khách ...
Tôi chưa có dịp đến Himiko một mình. Nhưng chắc chắn sẽ đến. Đến một mình. Vào một ngày trái gió trở trời, khi cơ thể bỗng trào lên những trận bão lòng. Tôi sẽ chọn cho mình vị trí gần bar nhất vì tôi thích ngắm nhìn hàng chục gương mặt người với đủ các cung bậc hỷ, nộ, ái, ố được xếp kín cả quầy bar. Hình như gương mặt nào cũng có chút gì héo úa, gượng gạo. Mặt người hay mặt đời ???

..."

命 (sinh mệnh)


 命はとても大切だ sinh mệnh thật là quan trọng.

人間が生きていくための電池みたいだ giống như nguồn năng lượng tiếp sức cho người ta sống

でも電池はいつか切れる nhưng mà năng lượng thì cũng có lúc nào đó sẽ bị tắt mất

命もいつかはなくなるcũng như sinh mệnh một lúc nào đó sẽ bị mất đi

電池はすぐにとりかえられるけど nhưng năng lượng có thể thay thế ngay lập tức

命はそう簡単にはとりかえられない còn sinh mệnh thì không thể thay thế một cách đơn giản

何年も何年も dẫu bao nhiêu năm bao nhiêu năm đi nữa

月日がたってやっと dẫu ngày tháng có trôi qua

神様からあたえられるものだ là tạo vật được ban tặng bởi thần linh

命がないと人間は生きられない người không có số mệnh thì không thể tồn tại

でも thế nhưng

「命なんかいらない。」

と言って

命をむだにする人もいる cũng có người xem sinh mệnh là vô nghĩa, nói rằng : "cuộc sống thật chán làm sao"

まだたくさん命がつかえるのに có biết bao cuộc đời ngắn ngủi

そんな人を見ると悲しくなる nên nhìn thấy những người như thế, cảm thấy thật là buồn.

命は休むことなく働いているのに cuộc sống là một quá trình hoạt động không ngơi nghỉ

だから 私は命が疲れたと言うまで vì vậy nên trước khi nói tôi thật mệt mỏi với cuộc sống

せいいっぱい生きよう thì hãy sống với tất cả những gì có thể .



宮越由貴奈の詩「命」(原文)

P/S :

tạm thời mình dịch nghĩa. khi nào rảnh rỗi thử dịch thơ xem.

Saturday, January 9, 2010

Cần người viết web

trang web www.himikokoro.com của Himiko từ năm 2006 cho đến thời điểm này vẫn còn ở trong tình trạng tĩnh. Năm vừa qua, trong những nỗ lực biến nó thành trang web động để có thể tự upload những thông tin hình ảnh, Himiko đã nhờ 1 cá nhân và 1 công ty chuyển trang web từ tĩnh sang động. Nhưng mỗi lần đều sau nửa năm chờ đợi, nay Himiko bỏ cuộc không thể tiếp tục chờ họ được nữa.

ai đó có quen ai biết làm web giới thiệu cho Himiko với. quan trọng là phần kỹ thuật, chứ design thì dự trên nền tảng trang web cũ thôi.

Wednesday, January 6, 2010

...


...

thế này thì sẽ...

an toàn hơn?

chỉ cần sống không có cảm xúc, thì luôn luôn an toàn, phải không?

Saturday, January 2, 2010

hình mơi mới...



nhiều lúc tui thấy tui cũng điệu chảy nước. :p nhưng vì tự chụp nên có điệu cũng đỡ ngại. heheh





hix, bữa khai mạc vì muốn chứng minh không quá mập như bình thường phải mặc 7 áo 3 quần, tui chịu trận chỉ mặc 3 áo và không mặc quần. hix, báo hại ra ngoài trời phải nhảy choi choi chứ không đứng yên được, vì lạnh.




xưa giờ đi đâu cũng lười post hình. giờ cũng lười, nhưng ráng post vài tấm gần nhất vậy.

có một điều tui muốn nhắc ai khi ra nước ngoài mà cứ luôn miệng nói rằng khăn rằn là hình ảnh của cộng sản, du kích, khiến cho người nước ngoài nào nghe thấy đều hiểu sai đi. tui không muốn một hình ảnh mang đậm tính Nam Bộ lại bị suy diễn lệch lạc đi như thế. ai mà nghĩ khăn rằn là đại diện cho Việt Minh thì lên google search lại nha. sao không nghĩ rằng, vì muốn gần gũi với dân miền Nam nên bộ đội du kích mới lấy khăn rằn ra quấn. nhưng đâu thể nào vì vậy mà quy chụp tính chính trị lên khăn rằn được. từ nhỏ sinh ra đến lúc lớn lên, tui thấy bà nội bà ngoại ông nội ông ngoại bà con chòm xóm đều xài khăn rằn, và đó là một đặc trưng đậm chất Nam Bộ. và tui là người miền Tây, nên tui mang khăn rằn cũng là dễ hiểu, ha. ai đó nói tui mang khăn rằn là chứng tỏ tui bị nhồi sọ, muốn tỏ ra giống du kích thì nên đọc lại về nguồn gốc khăn rằn.
tui còn vài chuyện bức xúc. chừng nào tui rảnh tui sẽ bày tỏ quan điểm của tui. vì dù sao, nói không phải là sở trường của tui, nên tui sẽ chọn chữ viết.
giờ thì cứ tạm thời khoe bề mặt đẹp đẽ trước đã.


:D


một ngày xưa của những ngày xưa.

đã từng rất tỉ mỉ từng chút thế này.
đâu khoảng như tháng 6 năm 2005 ấy nhỉ. tuổi thọ nó chỉ lớn hơn Himiko nửa năm.




giờ trả về đây, nằm trong không gian này, với đủ số bụi của từng ấy năm.
để tết này mình sẽ phủi bụi cho bạn ấy. từng cánh, từng cánh một. rồi chọn một góc nào thật lung linh cho bạn ấy đứng.
để kỷ niệm những ngày tháng son trẻ mình đã từng rất để tâm vào những chuyện kết đèn, gấp hạc, gấp sao... ít ai biết, mình khéo tay cực kỳ cho những vật tỉ mẩn công phu được truyền nhau khi còn sinh viên đó.
giờ thì mình lười rồi... hay là mắt đã kém đi?

Friday, January 1, 2010

năm mới năm mới



hôm nay một người bạn nhắn tin hỏi Himiko ra đời năm nào, mới sực nhớ ra mình đã quên mất sinh nhật Himiko vào ngày 19.11.2009 vừa qua. năm 2007 còn mừng sinh nhật himiko ngoài đường vì bị lấy lại nhà ngay thời điểm đó. có nơi chốn rồi mà lại quên.
năm vừa qua là năm nhiều biến động. có lúc tưởng lại bỏ hết mà đi...
năm nay quyết tâm gầy dựng lại cho Himiko, dù có phải gác lại tạm thời sự nghiệp sáng tác.
cảm ơn những người đã luôn dành cho Himiko một tình cảm tốt đẹp. hy vọng rằng Himiko vẫn luôn được sự yêu mến của mọi người, cho dù chủ nhân nó tính khí thất thường nóng nảy.
cảm ơn những người đã đồng hành với Himiko từ trước đến nay, các bạn trẻ đã và đang làm việc cùng Himiko.
chúc mừng năm mới!