tôi nghe tin Cường mất tuần trước rồi, cũng như, biết tin Cường bị xe đụng hôn mê từ tháng trước. tôi không biết mình mang cảm giác gì. vì rõ là, giữa tôi và Cường, chỉ là một mối quan hệ bâng quơ không đầu không cuối. tôi không biết nhà cửa tông tích của Cường, cũng không nhớ rõ 2 đứa bắt đầu quen biết từ đâu. Cường đột ngột xuất hiện, đột ngột biến mất như một lẽ thường, nên có lẽ bây giờ, tin Cường đột ngột ra đi, cũng là một điều không còn bất thường nữa.
Cường luôn buồn. tôi chưa bao giờ nhìn thấy Cường vui. từ những chuyến lang thang vô định và những lời tâm sự. tôi gặp Cường lúc tôi không muốn bước sâu vào bất kì mối quan hệ con người nào, dù chỉ là tình bạn. cho nên, tôi im lặng nghe Cường kể chuyện, im lặng uống, hoặc cười mỗi khi Cường rủ tôi đi bụi với Cường. Cường hứa sẽ nuôi tôi sống, tới mỗi nơi, tôi cứ ở yên một chỗ làm việc của tôi, Cường sẽ đi hát, hoặc Cường sẽ đi gặp ai đó, là việc của Cường. những viễn tưởng lang thang đó chưa bao giờ là hiện thực. nhưng tôi vẫn đi uống với Cường mỗi khi Cường về SG, và nói về những ngày đã qua.
ngay cả tấm hình có Cường cũng không rõ nét (Cường ngồi ngoài cùng bên phải)
tôi không còn nhớ nổi lần cuối tôi gặp Cường là khi nào nữa. nửa hay một năm trước? tôi nhớ sau đó có lúc nào đó Cường ở Himiko và gọi cho tôi, nhưng tôi không thể quay về, hay là trong những cơn dư chấn của tâm trạng, tôi không thể bước nổi ra ngoài, nên đã không thể gặp.
tôi sẽ không thường xuyên nhớ Cường, như đã luôn như vậy. vì xét cho cùng, tôi vẫn không thể gọi Cường là bạn, khi mà tôi không biết Cường đến từ đâu và rời khỏi cuộc đời ở nơi nào. dù tôi đã từng thực lòng mong có được những chuyến đi lang thang như Cường nói.
nhưng giữa chúng tôi có vài kỷ niệm, và một trong những kỷ niệm đó vẫn còn ở lại (vì Cường luôn nhiệt tình giúp tôi mỗi khi cần gì. như lần triển lãm I see, Cường đã chạy đi mua giùm những con cá). 2 cái cây tôi và Cường cùng chôm 5 năm trước vẫn đi cùng Himiko trong 5 năm qua 3 lần di chuyển. và tôi biết, từ nay, cứ mỗi lần nhìn thấy nó, là tôi không thể không nghĩ về Cường.
2 cái cây hồi xưa, cây bồ đề là ở hẻm Trịnh
hai cái cây sau 5 năm vẫn không lớn mấy vì không có đất trồng, nên ép trong chậu nhỏ.
đây là entry viết ngày xưa khi đi chôm cây với Cường :
tuần lễ này, tôi sẽ thắp cho Cường 2 nén nhang mỗi tối, ghim trên 2 chậu cây đó.
khoảng thời gian này tôi không vui, nhưng tôi nghĩ về cuộc đời ngắn ngủi của C, tôi đành phải gạt bỏ hết những điều đau lòng mà người khác đã gây ra, để tiếp tục con đường mình bước.
2 comments:
vừa xạo và vừa nguyền rủa, kinh thật!phúc cho ai ko thấy mà tin, họa cho ai thấy mà còn ko tin, ahm...amh....C đây, C hiện hồn về kéo hồn mi đây...ahmm...mahm...
ahm...mahm...ahmahmma...
lời lẽ của bạn đúng là nguyền rủa. tôi chẳng biết bạn như bạn biết tôi, nhưng tôi cũng không quan tâm điều đó nữa.
chỉ có điều, mong bạn đừng đùa giỡn nơi dành cho người đã mất.
Vì con người ta dẫu độc ác đến đâu, vẫn nên im lặng trước những linh hồn.
Post a Comment