Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Friday, October 26, 2007

Đêm cuối cùng ở Cheongju, Korea.




Mưa... mưa...

Cơn mưa giữa mùa Thu thường là dấu hiệu của bão. Những cơn gió quần quật, những cơn mưa tầm tã ở đây, không là gì so với cuồng phong ngoài biển cả.

Vòng tuần hoàn của cuộc đời đang quay trở lại khi đến thời hạn mười năm. Đôi khi, tôi ngẫm nghĩ về những dự báo của lá số tử vi với những tò mò thú vị. Số phận lại trêu đùa tôi với những thử thách tầm thường. Những lời lẽ miệt thị, giẫm đạp, phải chăng như những trò chơi cảm giác mạnh thử thách con người? Người ta cho mình quyền lực tổn thương lòng tự trọng, thử xem khả năng nhẫn nhục chịu đựng của con người?

Khả năng chịu đựng của tôi là đâu? Tôi vẫn chưa đi đến tận cùng giới hạn đó? Bao giờ, đến sát ranh giới, tôi cũng bốc hơi. Những rạn vỡ thực sự trong tôi, vẫn chưa được lý giải thành lời, vẫn là những câm lặng tự ôm mình, những chà xát tâm hồn lên những mảnh vỡ. Vài mối quan hệ vỡ vụn, lại có tên gọi chung là quan hệ con người.

Không còn là những nhói đau riêng biệt, mà là những điều tự hỏi, ta nên làm sao khi sống giữa loài người.

Loài người, một tên gọi mênh mông không giới hạn. Chẳng có gì là không thể với loài người. Khi tâm niệm điều đó, những đớn đau nhục nhã nào cũng có thể bốc hơi. Cũng chỉ đau một lúc, vì những va chạm không thể kiểm soát, rồi lại một con người bốc hơi.

Tôi đã từng tự hỏi, mình có là người không? Khi mà, những điều người khác có thể gây ra, thì tôi lại không thể...

Gần mười năm trước, khi vứt bỏ 2 năm ở đại học Tổng Hợp, sang Nhật làm việc, một người bạn cũ đã gửi bài thơ này. Bài thơ đến giờ này vẫn thuộc nằm lòng, không vấp váp. Bài thơ hay đến nỗi, hoài nghi không dám tin đó là thơ của bạn. Nhưng mà, bạn viết và ký tên mình bên dưới. Đến giờ vẫn chưa thể hỏi, " T. ơi, có phải là thơ của mày không?"

nhiều lần trong mười năm, vẫn luôn lẩm nhẩm bài thơ này. Và hôm nay lặp lại.

hãy nắm chặt tay, ta trở lại từ đầu
như thuở mới biết đi,
bắt đầu ta đi lại
loài chim di không có quyền thất bại
trước mãnh lực mùa đông.
.
hãy nắm chặt tay, ta trở lại từ đầu
như thuở biết mộng mơ,
bắt đầu ta mơ mộng
đừng trừng mắt oán hờn,
đừng chùng chân thất vọng
loài chim di không xếp cánh trốn chờ.
.
Cuộc đời như một giấc mơ
trong mơ chính là đời thật
hạnh phúc khổ đau,
đắng cay đường mật
hãy nắm chặt tay, ta trở lại từ đầu
.
Ngày có thể dài, đêm có thể xuống rất sâu
loài chim di không còn nơi cư trú
vẫn nắm chặt tay,
quyết đến cùng mộng mi
đã ra đi, là trở lại từ đầu!
---
v.
(10.02.1998)

5 comments:

ngò gai said...

con duong moi. đã ra đi, là trở lại từ đầu! con duong moi

Himiko. Nguyễn said...

Ừ. Mới sẽ phải tốt hơn nhỉ? Sẽ thế, sẽ phải thế!
Mong rằng thế!

Miayu said...

Bai tho rat hay. Cam on chi va ca nguoi ban cua chi.
Con duong moi khong phai luc nao cung tot, lam lai tu dau luc nao cung kho khan. Nhung hay cu nam chat tay tin tuong vao con duong chi sap di.

Miu said...

Đây là một bài thơ của nhà thơ Phan Hoàng!
Đó là một bài thơ hay!

Himiko. Nguyễn said...

Ô, Cảm ơn bạn nhiều!