Định dành ngày chủ nhật này để nghỉ ngơi thư giãn... Tranh thủ lúc mọi người đi chơi rời khỏi studio.
Đóng cửa, tắt đèn... thì bị mr.Jo túm lại. Bảo có một phái đoàn quan trọng đến xem triển lãm. Hai người kia đi rồi, tui không trốn được.
Hic, lò dò lên bảo tàng. Thì ra là phái đoàn Việt Nam mình. Hình như bên hội văn học nghệ thuật chung chung gì đấy ( lo cười quên hỏi ), vì có nhà văn, nhà báo, nhà thơ, điêu khắc gia nữa...
Hic, bên Việt Nam mình mỗi lần có triển lãm cũng hiếm khi được tiếp đón một phái đoàn đủ thành phần thế này. Vậy thì quan trọng quá đi chứ, nhỉ.
Quan trọng nhất là hồi xưa có người quan trọng với tui lại rất mê cô Tư này. Ở Việt Nam chắc chẳng có cơ hội gặp để bõ cơn ganh tị. Tự dưng ở nơi xa lắc lơ này lại gặp. Mà nói chuyện cứ như là quen ghê lắm. hờ hờ, toàn là quen người quen của nhau thôi.
Thời gian này dân nghệ Việt Nam sang đây nhiều ghê. Hình như đất nước Hàn Quốc đang có "mốt" khoái người Việt Nam hay sao đó. Hôm đọc diễn văn khai mạc, bà giám đốc bảo tàng phát biểu một bài thiệt là cảm động. Dân Hàn ghét Mỹ khoái Việt Nam. Trong khi bây giờ người Việt Nam khoái Mỹ hơi nhiều.
Vì sao dân Hàn khoái Việt Nam vậy ta?
2 comments:
hihi, với áo hồng giống hai chị em ghê hê
Thì thế, mình học tiếng chửi giỏi mà, hình như là bản năng.
Post a Comment