Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Thursday, January 29, 2009

Himiko visual café 3 - Dien Bien Phu
















































http://www.flickr.com/photos/74519211@N00/page2/

Contact: Himiko visual saloon himiko.nguyen@gmail.com ( 095 888 1908 - ms. Hoang ( Japaness ) Open : Monday - Sunday, 08am - 10:30pmLocation: 324Bis,Dien Bien Phu, Phuong 11, Quan 10, HCMC, Vietnam website: www.himikokoro.comblog : http://360.yahoo.com/himikokoro





Lịch cai nghiện.

Với số giờ mỗi ngày mười mấy tiếng ngồi trên máy, trừ khoảng thời gian ngủ, ị (ăn vẫn ngồi máy), ra ngoài (một tuần chừng vài ba tiếng), hậu quả là giờ mắt mờ, ngực nặng, đầu óc mụ mị bởi những câu chữ của cả quá khứ lẫn hiện tại cứ ngang nhiên xâm chiếm tâm trí.

Phải cai nghiện, bỏ bớt câu chữ.

Lịch làm việc trên máy, mỗi ngày sáng 1 tiếng khi vừa thức dậy, check, trả lời email. Trưa 3 tiếng, và tối 1 tiếng.

Còn lại là làm việc tay chân, nặn đất, vẽ. Chuẩn bị cho studio ở dưới đất. Phải có ít nhất 1 cuộc triển lãm trong năm nay.

Và chỉ ngồi máy nhiều khi có việc đột xuất như hoàn tất project, chuẩn bị triển lãm, gửi thông tin báo chí hoặc viết bài kiếm nhận bút đóng tiền điện thoại.

Nghiêm chỉnh chấp hành.

Ký tên đóng dấu.

H.

P/S : Cấm chỉ định ngồi lục lại ký ức lưu hơn 1/2 ổ cứng trong máy.

Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà




Này là hè dưới. Hồi nhỏ mỗi lần má sai quét là quét cong lưng.
he duoi
Này là hàng ba hè trên, hay giành quét với chị Tám vì nhỏ hơn hè dưới.
hang3
Này là bếp. Biết nấu cơm, chắc nước cơm từ năm lớp 5. (nhỏ hơn đứng không tới). Mấy chục năm nay vẫn thế.
bep
Này là nhà trên, khu vực bàn thờ. Mỗi tối đốt nhang phải leo thiệt là cao. Cắm hết thảy 6 cây nhang sau khi gõ chuông vái 4 hướng.
nha
Sẽ một lúc nào đó, về, ở một thời gian dài. Để ghi lại hết những gì đã qua trong trí nhớ.

Wednesday, January 28, 2009

Entry for January 29, 2009




Nóng hâm hấp và đau cổ họng.

Lên võng nằm. Những lần sắp bệnh thế này thường leo lên võng, cảm giác như được cuộn mình trong một vòng tay.

Haiz, không ngủ được. Lại bò dậy, ôm cái máy tính lên võng, lại gây sự chú ý như con nít. Dù biết, cũng lâu rồi, chẳng còn sự quan tâm nữa.

Muốn đóng thùng cái máy tính. Chỉ còn biện pháp mạnh vầy thôi.

bụi.




(5/23/2008 1:57:33 AM)




" i'll built a small house for me and H."
Ngôi nhà trong rừng, ở trên cây đã không là thật.
.
Tôi cứ hay để mình lẩn quẩn vào trong những lời nói ai đó đã thốt ra. Vẫn không sao học được bài học mà người cũ đã dạy, rằng, những gì đã có là thật, nói ra đều thật, nhưng, chỉ thật ngay trong lúc đó, chứ không phải là thật ở ngày mai.
Tất cả những sự thật, đều thuộc về quá khứ?
Ngày xưa, ngày lâu lắm, tôi không hiểu lắm câu người cũ nói, "em đừng bước vào trò chơi cảm giác con người". Giờ, nhìn thấy người khác sắp bước vào trò chơi đó, tôi mới hiểu ra, thế nào là trò chơi cảm giác.
Phải chăng đó là một biến dạng của tình yêu? Sau tình yêu là nó, hay nó có trước tình yêu?
Con người, bản thân họ, cũng không thể nào hiểu hết được họ. Họ thấy sai, họ vẫn có lý do để chuyển thành đúng, và sau khi đã hết háo hức, họ lại trả nó về sai. Tất cả mọi vô lí, đều có lý do để tồn tại trên đời. Và tất cả, đều là sự thật. Bản thân sự dối, cũng là một biến dạng của sự thật.
Tôi lại chìm vào những giấc ngủ triền miên. Giấc ngủ gần như là tập hợp những giấc mơ, tiếng cánh cửa sổ sập lại bên ngoài cũng có thể tạo thành một giấc mơ ngắn, tiếng bước chân đi lệch xệch dưới hẻm cũng xộc vào thành một giấc mơ hoang hoải, tiếng còi xe ngoài đường cũng góp thành một câu chuyện nhỏ trong mơ...
Cảm giác song song tồn tại ở cả hai trạng thái mơ thực là cảm giác gần như gãy ngang và đứt đoạn ở lồng ngực. Và nặng. Rất nặng.
Tôi cảm thấy mình không thuộc về đời sống thực.

Tuesday, January 27, 2009

poll cái nha

Tình hình là hình như sự mở cửa của Himiko mấy ngày Tết vô duyên tệ, buổi tối không một bóng người. Vậy từ nay Himiko có nên mở cửa ngàyTết hông ta?

Poll giùm nha.


Himiko có nên nghỉ Tết hông?




Có, nghỉ 1 tuần từ 29 đến mùng 5, đi chơi cho bớt khùng nhảm đi

5


Đóng cửa mấy ngày mà ai cũng bận và ngủ thôi, như 30, mùng 1, mùng 2, 3

6


Thôi, ngày nào cũng như ngày nào, đừng có nghỉ. Để có chỗ ghé chơi

5


Ừa, nghỉ đi, bà con đi chơi xa hết mấy ngày này rồi.

1





Sign in to vote

.




Đêm ra đường duy nhất từ Tết đến giờ, đêm giao thừa.

Vào chùa, đốt một cây nhang to. Mang về hai vòng hoa thơm cho bạn.

Bạn giữ sức khỏe nhé. Bạn rất là hay ngủ trễ. Gửi cho bạn hơi muộn, giờ chắc hết ý nghĩa rồi.

Không sao, mình tôi biết được rồi.

Monday, January 26, 2009

Tép? Tôm? Nơm?

được tép quăng nơm,


được tôm quăng tép,


thói đời là vậy.

làm gì giờ ta? Tép? Tôm? Nơm?

thôi đi ăn cơm.

có người nói kiêng mấy ngày Tết hông nên nói chuyện ám khói. Nhưng mà, làm gì có Tết mà kiêng. Heheh, cứ thoải mái cho đời nó lành.

Ảo ảnh bao giờ cũng đẹp.

Ừ, để đi tìm phù du.

Giao thừa




Tiễn năm cũ nhé.

Chào năm mới nào.

H2 H1 H
.
H3 by you.

Sunday, January 25, 2009

lảm nhảm cuối năm, tui yêu trường tui nhất.

Trời ơi, hôm nay tui yêu trường đại học của tui ghê.

Số là, sáng nay 6h30 mới ngủ, rồi thì là 10h dậy để cúng 30 (nghe hoành tráng chứ chỉ có 3 chén cơm trắng, 2 cây lạp xưởng, 1 dĩa củ kiệu, 2 trứng hột vịt Bắc Thảo, toàn đồ nhậu không). Rồi đi tặng quà cho kịp trước 12h trưa (nghe đồn là theo tục lệ ông bà là kị nhận quà Tết sau 12h trưa). Trước khi đi, linh cảm thấy không ổn vì đường sá xa xôi, nên ráng ngồi ăn cho chắc bụng, hết 3 chén cơm cúng với mớ đồ cúng kể trên.

Lâu lắm mới ra khỏi cửa, ôi thì đường sá giờ màu sắc rạng ngời, địa địa một số cây Hạnh ( từ miền Tây, người Sài Gòn gọi là Tắc, người Hà Nội gọi là Quất nhưng túm lại là tui thấy tên Hạnh đẹp nhất, chưgn ngày Tết hợp hơn với cái tên Tắc (tắc nghẽn), Quất (quất ngựa truy phong, quất xong rồi vọt), nghía nghía để lát về mua (tại sao mua Hạnh? Số là, ở Himiko giờ khách chuộng uống nước có liên quan đến nó, như sinh tố Hạnh xí muội, sinh tố Hạnh-Yaourt, nên mua về chưng cho vàng rực cửa quán, rồi sau đó tận thu luôn trái nó. heheh).

Công nhận khả năng giờ giấc được huấn luyện từ thời làm việc ở Nhật cấm có sai, đỗ xe kịch trước cửa đúng 11h59'. Nếu đợi bấm chuông có người ra mở cửa sẽ mất tiêu công sức canh giờ, nên tự tay mở cửa bước vô luôn. Và trao giỏ quà Tết kịp tay người nhận chắc cũng ở khoảng 11h 59p 59s, vì vừa rời tay ra lấy điện thoại ra nhìn giờ là 12h:00.

Nhà bạn cúng 30 hoành tráng. Có tôm càng, có bánh tét, có canh khổ qua dồn thịt, có thịt luộc cuốn bánh tráng, ôi thì đủ thứ món cho thấy không khí gia đình sum họp. Tự dưng thấy nao nao sao sao. Cũng hơn 10 năm rồi hông có ăn Tết, tự dưng nhìn thấy cái cảnh cúng 30 này. Mới thấy, trí nhớ mình cũng còn tốt ghê, nhớ rõ hồi nhỏ nhiệm vụ làm gì làm gì, Tết cúng quảy ra sao. 30 cúng gì, mùng Một cúng gì, Mùng 3 cúng gì gì, đều rành hết dù tưởng mất gốc rồi. Lâu lắm rồi mình mới có cảnh đốt nhang cúng trước bàn thờ ông bà (của bạn) như hôm nay.

Gặp lại bạn đâu chừng hơn nửa năm không gặp. Nhưng hình như giờ hết là bạn rồi, vì bạn ấy không mở miệng nói được quá 3 câu. Thấy cũng ngại, nhưng vì ân tình với mẹ bạn ấy nên mới dám ở lại ăn một chút, uống một chút theo lời mời, cũng như một cách tự cho phép mình hưởng lại không khí sum họp ăn uống gia đình (dù thấy hối hận là đã quất 1 phát 3 chén cơm nguội no ứ hự). Dù ngẫm nghĩ trong lòng thấy mắc cười, buồn buồn, sao mình giống giống "người yêu" quá, bạn ngại nên hổng nói câu nào trước mặt mọi người, thành ra, mình cứ quanh quẩn với người lớn (hổng biết mọi người có thắc mắc không, ủa, sao bạn nó mà nó hổng nói tiếng nào vậy ta?). Hổng hiểu sao, vẫn không ghét bạn, dù thiệt tình lòng buồn buồn mà chẳng hiểu vì đâu nên nỗi.

Uống chừng 3 lon 333. Hồi đó giờ chỉ uống SG đỏ của hãng bia này, chứ ít khi uống 333 (trừ mỗi lần ăn cơm ở nhà bạn). Thấy người tăng tăng. Xin phép về. Được mẹ bạn ấy cho đòn bánh tét (Nói gì thì nói tui chỉ mê bánh tét hơn bánh chưng, vì bánh tét ăn đến đâu cắt đến đó, ít nếp hơn bánh chưng. Đến giờ vẫn hổng hiểu sao hồi nhỏ mỗi lần bị hăm đánh là nói câu "cho mày đòn bánh tét nhân mây bây giờ", nhân mây nghĩa là roi mây đó).

Trên đường chạy về, tới Vạn Kiếp, tự dưng thấy hoa mắt. Ôi thôi, biết ngay dấu hiệu quá quen đó, ráng dận ga phóng nhanh về trường Mỹ Thuật sát gần đó 20m nữa (vì biết trước tình hình xỉu thì sẽ nằm quay đơ ra đường, dễ mị mất bóp, mất điện thoại....) Cổng trường bày biện cây kiểng dưa hấu ôi thì tùm lum, tông ngã luôn cả cái ghế chạy vô. Chỉ kịp quăng xe nói với bảo vệ 1 câu, con chóng mặt, cho con nằm nhờ tí, là xụi lơ úp mặt trên bàn.

Lơ mơ được một lát thì người lạnh toát, bủn rủn. Vô toilet khuỵu xuống ói xa xả. Nghe đỡ lại, đi ra. Cảm ơn chú bảo vệ. Phải nói, yêu cái trường tui ghê, nhỏ xíu vầy nên bảo vệ biết mặt hết, ra 4 năm rồi vẫn nhớ. Mới cho ngày Tết này đâm đầu vô, chứ người lạ đừng hòng được đặt chân vô trường tui. Tự dưng có được một nơi cứu cánh kịp thời trong lúc lâm nguy thế này. Trời ơi, tui yêu trường tui quá.

Ghé ngang công viên Lê Văn Tám mua cây Hạnh cuối cùng còn sót lại, chở về. Ai dè, về tới, rinh cây Hạnh lên cầu thang thì thấy mắt lại hoa lên. Chỉ kịp vứt đó cho nhỏ nhân viên khiêng luôn, bay lên cửa phòng, mở khóa, là nằm vật ra cái ghế. Lần này thì là thăng hoa hơn, pháo hoa pháo chuột gì cứ nổ lùm bùm, đủ loại ánh sáng màu sắc, rồi giống như bị cuốn trong vòng xoay chong chóng, rồi cuối cùng là lực hút vùn vụt vào một lỗ hổng đen ngòm, như một vòng xoáy kí ức hỗn độn xoay mù mịt. Đầu ong ong, như bị thít chặt.

Rồi rớt ra. Tỉnh lại từ từ. Lần này vẫn nằm yên trên ghế, không bị rớt xuống đất. Mồ hôi ra ướt, lạnh hết người. Hổng biết tại sao nên nỗi. Vì 333 uống không quen, hay tại thức khuya quá?

Nhưng tự thấy mình may. Năm nay là năm xui, rất xui. Ngày cuối năm chơi cú đúp 2 lần xỉu nhưng đều được ở nơi an toàn (trước đó cũng bị xỉu 2 lần sau khi xuống xe chứ không phải lúc đang ngồi xe máy). Lòng chỉ có một câu hỏi, nếu xỉu ở nhà bạn, thì bạn có chăm sóc mình hông ta? Nhưng rồi tự thấy, nên tự xỉu một mình vậy cho đỡ xấu, đỡ tủi thân. Chứ xỉu trước mặt nhiều người, vừa quê vừa buồn nữa.

Tóm lại, sắp hết năm rồi. Nghe nói năm sau tốt hơn.

P/S : Yêu trường tui nhất. Đâu còn nơi công cộng nào tui được chạy cái vù vô rồi tự tiện vậy đâu.

Friday, January 23, 2009

Ta Vẫn Yêu Người


Nhìn làn mây trôi trôi về cuối nơi chân trời xa vời
Lòng thầm nghe bao sầu lắng trong tiếng người cười nói

.


Ôi nỗi nhớ như ngày mãi mưa hoài từng phút hiu quạnh

...


Ta bỗng mơ về giấc mơ chẳng thể tìm đến

.
Tình như bóng dáng trăng cao bao ngày nào đâu tới được

.
Tình như những ánh sao sa cho lòng chất thêm u hoài

.
Để

mình ta mãi mãi mang theo khát vọng mình ta thở dài

.
Mình ta mãi mãi trông mong giấc mơ, giấc mơ xa vời


Nào có ai người sẽ đến bên đời ru giấc rã rời


Chỉ có nỗi buồn cùng những đêm ngà nhìn bóng trăng tà

...

Nhìn ngày đi qua không bờ bến không ai người mong chờ
Lòng thầm nghe bao niềm xót xa bao nhiêu giằng xé

.
Ôi nỗi nhớ như đàn mãi than hoài từng tiếng khô lạnh

.
Ta bỗng mơ về giấc mơ chẳng thể tìm đến

.
Tình như tiếng nói trong tim than hồng dù thân xác lạnh


Tình như gió cuốn trong tim khi đời đã như sa mạc

.
Để,

mình ta mãi mãi chôn trong lao tù lời yêu khắc khoải


Người như bóng dáng xa xăm giấc mơ giấc mơ xa vời


Nào có ai người nhìn bóng u trầm mà biết tim hồng


Chỉ có nỗi buồn ngày vẫn qua ngày thân xác lưu đày

...



Nhìn, nhìn tà dương tan vào bóng đêm lan dần xa mờ
Lòng thầm nghe bao đợt sóng đang xô bờ rạn vỡ

.
Ôi nỗi nhớ như thuyền mãi xa bờ từng phút mong chờ

.
Ta bỗng mơ về giấc mơ chẳng thể tìm đến

.
Tình như ánh mắt ta trao hai bờ dòng sông cách trở
Tình ta chới với đôi tay đâu nào có nhau bên đời

.
Để,

nhìn nhau mãi mãi thương đau đôi miền dòng sông quá rộng
Nhìn nhau mãi mãi trông mong giấc mơ giấc mơ xa vời

.
Nào có bao giờ được phút bên người ru giấc rã rời

.
Chỉ có nỗi buồn cùng những đêm dài nghe sóng u hoài

.

Tình như bóng dáng thiên thu cho đời dù không tới được

Tình như những cánh chim xa cho dù khiến ta rã rời

.
Và,

tình xua những nỗi âm u cho dù tình như khói tàn


Tìm đâu thấy bến cho ta đậu tình tràn như sóng trào


Nào thấy ai người tìm đến bên đời trao tiếng nói cười


Dù có nỗi buồn ngày mãi xa ngày ta vẫn yêu người
Ta vẫn yêu người



Nguyên tác: Belle
Tác giả: Aldo Nova, R. Virag
Lời Việt: Hà Quang Vinh


Entry for January 24, 2009

Tình như bóng dáng thiên thu cho đời dù không tới được
Tình như những cánh chim xa cho dù khiến ta rã rời

...


Và ...

tình xua những nỗi âm u cho dù tình như khói tàn

.


Tìm đâu thấy bến cho ta đậu tình tràn như sóng trào

.


Nào thấy ai người tìm đến bên đời trao tiếng nói cười

Entry for January 24, 2009

Để ,

nhìn nhau mãi mãi thương đau
đôi miền dòng sông quá rộng


Nhìn nhau mãi mãi trông mong giấc mơ giấc mơ xa vời
Nào có bao giờ được phút người ru khúc rã rời
Chỉ có nỗi buồn cùng những đêm dài nghe sóng u hoài

Entry for January 24, 2009

Tình như ánh mắt ta trao hai bờ dòng sông cách trở

.
Tình ta chới với đôi tay đâu nào có nhau bên đời

Entry for January 24, 2009

Nhìn, nhìn tà dương tan vào bóng đêm lan dần xa mờ
Lòng thầm nghe bao đợt sóng đang xô bờ rạn vỡ

...

Ôi nỗi nhớ như thuyền mãi xa bờ từng phút mong chờ
Ta bỗng mơ về giấc mơ chẳng thể tìm đến

Entry for January 24, 2009

Nào có ai người nhìn bóng u trầm mà biết tim hồng
Chỉ có nỗi buồn ngày vẫn qua ngày thân xác lưu đày

Entry for January 24, 2009

Tình như tiếng nói trong tim hồng dù thân xác lạnh
Tình như gió cuốn trong tim khi đời đã như sa mạc

...


Để mình ta mãi mãi chôn trong lao tù lời yêu khắc khoải
Người như bóng dáng xa xăm giấc mơ giấc mơ xa vời

Entry for January 24, 2009

Nhìn ngày đi qua không bờ bến không ai người mong chờ
Lòng thầm nghe bao niềm xót xa bao nhiêu giằng xé

....


Ôi nỗi nhớ như đàn mãi than hoài từng tiếng khô lạnh
Ta bỗng mơ về giấc mơ chẳng thể tìm đến

Entry for January 24, 2009

Ôi nỗi nhớ như ngày mãi mưa hoài từng phút hiu quạnh
Ta bỗng mơ về giấc mơ chẳng thể tìm đến

...


Tình như bóng dáng trăng cao bao ngày nào đâu tới được
Tình như những ánh sao sa cho lòng chất thêm u hoài

...


Để mình ta mãi mãi mang theo khát vọng mình ta thở dài
Mình ta mãi mãi trông mong giấc mơ, giấc mơ xa vời

...


Nào có ai người sẽ đến bên đời ru giấc rã rời
Chỉ có nỗi buồn cùng những đêm ngà nhìn bóng trăng tà


Wednesday, January 21, 2009

Entry for January 22, 2009

Lần đầu tiên, tôi hối hận vì một quyết định của mình.

Và, giờ đã là nguyên do của sự ám ảnh.

Tôi cảm thấy cay đắng, lẽ ra, tôi có thể im lặng, và mặc kệ để duy trì sự yên ổn gần 2 năm nay. Nhưng chỉ vì một chút vì họ, giờ tôi đang bấn loạn trong sự ám ảnh trở về.

Sự tò mò của con người thật đáng sợ, có thể bất chấp cả sự bình yên của một người có tình có nghĩa. Và tự ái luôn chờ chực phá tung.

Tôi sợ hãi những cảm giác muốn chinh phục thách thức bất chấp tất cả.

Và sợ hãi sự nghẹt thở trong tôi.

Có người nói, đi tu đi, để giảm thiểu những khả năng mãnh liệt của cảm xúc, nếu không chịu đựng nổi nó.

Có mất hút bình yên?

Nhưng nhớ lời anh H nói, ngọn lửa, phải có khả năng chịu nổi sức nóng của chính nó.

Monday, January 19, 2009

lục bát số...

Người gần nhưng hóa xa xăm

Yêu thương đã nhạt?

.đành câm nín chờ.

© Himiko. Nguyễn

vờ vịt




Mệt nhoài
..................ta
......................trong thân thể con người.

............................Không thể tự yêu

............tự xoa đầu
mà lớn.

Tạo hóa trêu ngươi

................................đùa bỡn...

sắp bày duyên

........................trong vờ vịt
...........................................hình hài.
© Himiko. Nguyễn
Friday January 5, 2007 - 02:08pm

Hẻm Sài Gòn




Hẻm Sài Gòn
hẻm nhỏ không tên...
Trong cơn điên vẫn mở tròn to mắt
Trong cơn điên vẫn còn co thắt
những nao lòng
trước bờ gạch rêu phong...

Có thua gì Hà nội mùa đông
Hẻm Sài Gòn
sâu
giữa ồn ào
hun hút...

© Himiko. Nguyễn

Tuesday November 14, 2006 - 09:50pm

Friday, January 16, 2009

Thoảng đâu đó, vài khi tôi ngơ ngác

Hôm nay, tình cờ đọc lại những gì của 3 năm trước.

Tiếng gọi, ...

trời ạ, rùng mình.

Vẫn còn có thể mặn môi.

Chỉ duy nhất một người gọi thế.

Tôi đã từng được yêu thương rất nhiều. Và tôi không bao giờ quên điều đó. Dù, chỉ là một giấc mơ thật ngắn. Dù tôi đã cố gắng thật nhiều để vượt qua được cơn suy sụp năm ấy. Dù sau khi tỉnh giấc, tôi biết mình phải quý trọng mình hơn, để đừng bao giờ lặp lại những điều ngu ngốc.

Nhưng có ai yêu mà không một lần ngốc, nhỉ.

Tối nay, có một người nhắn tin hỏi, "Chị ạ, chết có được không?" Đang lu bu pha mấy ly B52 cho khách, tôi vẫn rút điện thoại trả lời ngay, "Không".

Vì tôi đã từng trải qua giây phút đó, từng muốn chết, để được sống mãi trong trái tim người mình yêu, hơn là có một cái chết của tình yêu trong cuộc sống.

Nhưng rồi tôi vẫn sống, vì biết rằng, nếu mình thực sự yêu, thì mình phải chấp nhận sự lãng quên của người, hơn là để dằn vặt tâm linh người suốt cuộc đời họ.

Và bây giờ, họ đã thật sự quên lãng tôi. Thoảng đâu đó, vài khi tôi ngơ ngác. Nhưng rồi, tôi cũng biết cách chấp nhận.

Và tôi vẫn trả lời em, là, đừng chết. Hãy bắt đầu một cuộc sống khác đi.

Nhớ, còn sống thì đến rủ tôi uống, lần này thì đừng tham dự vào sự đông đúc ồn ào như trước, há.

STATEMENT 1000 JUMPS




GIỚI THIỆU VỀ TRIỂN LÃM “NHẢY 1000”
Của Phạm Văn Đức và Ciarna Hackett


Hãy đến với triển lãm này để tìm niềm vui được nhảy.
Bắt đầu hơn một năm trước, trong một chuyến đi Phước Hải, chung quanh chúng tôi là biết bao cảnh đẹp nơi đây, khiến chúng tôi vui sướng và muốn nhảy lên. Thế là ý tưởng về một triển lãm ảnh sắp đặt ra đời. Từ lúc đó đến nay, chúng tôi đã nhảy khắp nơi, nhảy ở phía bên kia đại dương Ireland và nhảy tại Việt Nam. Bạn bè cũng tham gia cái thú vui nhảy này, và cả những người lạ nữa. Họ đã nhảy ngoài quán bar, trong các con hẻm, trên đường phố, tại bãi biển, trên các đỉnh núi, bên bờ sông, trong trung tâm thành phố…Sự thật là khi mang máy ảnh chụp những người nhảy, chúng tôi đã tìm được những tình bạn thú vị, những thú vui hoạt động cùng nhau, niềm vui được nhảy…tất cả khi có thể đều thích nhảy…chúng tôi nghĩ mọi người nên nhảy. Hãy nhảy thật cao hết sức của bạn để tìm thấy những khoảnh khắc khó quên.
Cám ơn những người đã nhảy cùng chúng tôi.

~~~

STATEMENT
1000 JUMPS
PHAM VAN DUC
CIARNA HACKETT

IN WHATEVER SITUATION, WHER EVER YOU ARE PEOPLE LIKE TO JUMP. THIS IS PROVEN HERE WITHIN.

It all started over a year ago, when at Phuoc Hai we were surrounded by beautiful scenery, we wanted to jump, so we did. Since that time we have jumped every-were, we have jumped our way across the ocean. We have jumped in Ireland and in Vietnam. Friends have joined in the jumping fun, strangers have joined in. outside bars, in alleys, on public streets, at the beach, on the mountains, by the rivers, in the centre of the city we have all jumped. The truth is in carrying a camera and finding our jumpers we have found the fun in friendships, the fun in togetherness, the fun in jumping…everyone who can likes to jump…we think everyone should jump. No matter what’s going on jump as high as you can and all will be momentarily forgotten.


THANKS TO ALL OF OUR JUMPERS!

Wednesday, January 14, 2009

September 05, 2007




HQ, tự chụp.

Tôi đang dần cảm thấy, những hơi nước tụ lại, và sắp sửa đổ khuôn thành một bức tường giá lạnh trong tôi.

(1/13/2009 7:50:21 PM)

còn đây,

tôi của ngày xưa,

còn đâu,

ai của thuở vừa mới yêu...

(lục bát 23. Hi...)

Sunday, January 11, 2009

...

Nhắc cả những ai cô độc trong đời:

"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"

Onga Becon

.

.

.

Mỗi người chúng ta đều tự loay hoay với chính mình, và lòng kiêu hãnh đã ngăn chúng ta lại.

Entry for January 12, 2009




.3 1

5 4

Entry for January 12, 2009




đang lên cơn điên nên phải bước ra ngoài

trước khi ném hết những giận dữ

chợt bắt gặp đôi chim đơn lẻ

thật đúng cho cảm giác này.

Entry for January 12, 2009




muốn chửi thề.

và đập phá

I will never touch things someone throws to my face

và thế rồi xa...

Ta đã tự huyễn hoặc mình trong một chuỗi ngày dài tin rằng ta được tha thiết yêu thương. Nhưng, mãi đến gần đây, ta mới thấy, thật ra mình giống như một liều thuốc ngủ về đêm, mà khi ánh sáng ban ngày đến, những ảo giác mà người tạo ra cho ta trước đó gần như tan biến...

Ta quyết định chôn vùi mình đến kiệt sức trong những điều lo lắng về công việc, để câm nín, để im lặng, để nuốt những mặn môi bất chợt khi nghĩ về. Tình yêu, tình yêu từng khiến ta hạnh phúc và đau đớn, chắc cũng đang chìm trong cơn tự ái, và thế rồi xa...

Ôi, ta đã đến từng tuổi đời này, mà vẫn đắng, vẫn cay, vẫn lịm người đi vì những cảm giác do tình yêu mang đến.

và con người ta rồi sẽ phải thức dậy.

Hôm qua, tôi đã hồi tưởng lại khoảng thời gian hẹn hò ý nghĩa nhất cuộc đời mình. Những cuộc gặp dài triền miên từ sáng đến tối. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác hồi hộp nhất của một cuộc tình. Đó đã là sự say đắm, là cảm giác ngộp thở, là sức hút mãnh liệt mà tôi đã nhận được từ một con người.

Tôi có thể nhớ như in từng cảm giác của những cuộc hẹn hò.

Là một buổi trưa đang ngả dần chiều, tôi đang lấm lem bên bức tượng tốt nghiệp thì nhận được tin nhắn người ấy đang đợi tôi ở một quán cà phê ở q.1. Tôi chỉ kịp nói tiếng vâng, rồi vội vã chạy ngay về ký túc xá tắm, mà không kịp để ý bầu trời tối sầm. Mười lăm phút sau thì trời sũng nước. Mưa lớn như chưa bao giờ lớn thế, tôi biết chắc mình sẽ không thể nào đến nơi được với chiếc vespa qua đoạn đường Kha Vạn Cân ngập nặng và hàng dài những người dắt xe lội nước. Cảm như sôi trên lửa trong 45p chờ xe taxi. Và hơn một tiếng rưỡi sau tin nhắn đó, tôi mới đến được cái quán nhỏ ấy. Đường SG khô queo, vẻ như thật khó tin tôi vừa đi qua những con đường sũng nước. Nhưng người ấy vẫn ngồi đấy, với gương mặt mà đến tận nhiều ngày sau này, tôi vẫn không thế lý giải nổi...

Là một buổi tối sau gần 8 tiếng ngồi với nhau, người ấy đưa tôi ghé vào khách sạn Omi, rồi đi về. Lúc đó là gần 7h tối. Tôi bảo hãy đưa tôi ghé đó, vì tôi muốn ngồi nghe tiếng đàn piano vang lên trong không gian ấy (nơi tôi vẫn thường ghé đến mỗi lần đi phiên dịch), dù lý do thực sự là, tôi đã lấy đi nhiều thời gian quá, nên không muốn người ta phải đưa về tận Thủ Đức, và, tôi muốn ngồi ở nơi đó, để kịp trấn tĩnh lại lắng nghe những xung động của lòng mình, với cảm giác đang ở rất gần nơi phát ra những âm vọng tình yêu. Tôi ngồi yên trong một chiếc ghế, mà vẫn lơ ngơ chưa thoát ra được hình ảnh người, thì nửa tiếng sau, đã nhận được tin nhắn : "Em còn ngồi đó không?" "Dạ, em vẫn ngồi đây" "Đợi nhé, 10p nữa tôi đến"... Và, người quay lại chở tôi đi. Một ngày, với 13 tiếng đồng hồ bên nhau.

Là một chiều người vụng về chạy đến ký túc xá trên chiếc xe mượn của ai đó. Ngủ vùi trên chiếc võng giăng tạm trên giường tầng của tôi như một đứa trẻ.

Là nhiều ngày nữa, với những tin nhắn đến vào sáng sớm, và thỉnh thoảng vào buổi tối khuya...
...
...
...

Hình như, tôi đang trò chuyện về cảm xúc tình yêu. Và, một cô gái hỏi, "một tình yêu mãnh liệt thế, sao lại mất đi. Sao người ấy không ở lại bên chị? "

Tôi đã nói gì nhỉ, ừ thì hình như là, hạnh phúc như một giấc mơ, và con người ta rồi sẽ phải thức dậy.

Tôi không nhớ nữa. Tôi chỉ biết rằng, mình đã từng có những giây phút rất thật như thế.

Một cơn mơ đánh thức trong tôi một cuộc sống mới.

Với cảm giác ngày càng cô độc.

Thursday, January 8, 2009

Entry for January 09, 2009

- Ồ phải, ba ạ... Một lần con ở ngoài vườn và con trơ trọi có một mình, và không có một ai thương yêu gì con cả. Ba phải lúc nào cũng thương con và ba phải giúp đỡ con khi nó lại làm cho con đau đớn. Ồ, nó đau đớn một cách tệ hại thế kia!

( Đâu mái nhà xưa - Hermann Hesse )

Monday, January 5, 2009

Entry for January 06, 2009




Hôm qua đang làm bảng thông tin Mỹ Thuật với bạn Huy thì 1 chị (nghe nói là phó giám đốc bệnh viện Nhi Đồng) đi bộ ngang qua nói, "quán cà phê mà cũng có bảng tin nữa sao?"

Tình hình là ai ở ngoài dòm vô cũng tưởng đây là chốn ăn chơi, nên đành phải phô trương thôi.

tt by you.

.

mam by you.

Saturday, January 3, 2009

nơi chốn mới...




Ở đây có một cây, là lạ, lá cứ nhỏ và xanh mãi như chồi mới nhú. 1 tháng rưỡi nay cứ y nguyên thế, cảm giác rõ mùa xuân.

cay1 by you.

món mới, cá ngừ rau mầm

cn1 cn

nơi chốn mới, vắng hoe.

cf2 cf1

dbp dbp1

Thực ra, lòng vẫn nhớ về không gian bình yên ở nơi cũ. Nhưng đành thôi, chẳng thể ngó mãi về điều-không-thuộc-về-mình.

Đang tập quen dần với tiếng ồn ào, tiếng còi xe, và âm thanh gõ cộc cộc bên vách nhà thuốc hàng xóm cứ phá giấc mình vào mỗi sáng.