Ta đã tự huyễn hoặc mình trong một chuỗi ngày dài tin rằng ta được tha thiết yêu thương. Nhưng, mãi đến gần đây, ta mới thấy, thật ra mình giống như một liều thuốc ngủ về đêm, mà khi ánh sáng ban ngày đến, những ảo giác mà người tạo ra cho ta trước đó gần như tan biến...
Ta quyết định chôn vùi mình đến kiệt sức trong những điều lo lắng về công việc, để câm nín, để im lặng, để nuốt những mặn môi bất chợt khi nghĩ về. Tình yêu, tình yêu từng khiến ta hạnh phúc và đau đớn, chắc cũng đang chìm trong cơn tự ái, và thế rồi xa...
Ôi, ta đã đến từng tuổi đời này, mà vẫn đắng, vẫn cay, vẫn lịm người đi vì những cảm giác do tình yêu mang đến.
No comments:
Post a Comment