Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Wednesday, December 23, 2009

bông tuyết

năm 98 qua Nhật ngay mùa tuyết rơi. bị sốc nhiệt, tay nứt rạn và rỉ máu. không dám cười vì môi nứt, cười cũng rỉ máu. gót chân thì cũng nứt thiệt sâu, đi nhiều cũng đau và rỉ máu.


và không có nhiều hình về tuyết, vì lúc đó mới qua, chưa có máy chụp hình. cũng không nhớ rõ về hình thù của bông tuyết. cứ tưởng là nó li ti như bụi.


nhìn mấy bông tuyết to đùng người ta trang trí, cứ ngỡ đó là hình cách điệu, hình dung trong trí tưởng tượng.







lần này mới nhìn kỹ, và ngỡ ngàng.


sao thiên nhiên lại có một tạo vật mỏng manh mà tinh tế đến thế. bông tuyết rơi từ bao xa xuống đất, mà vẫn còn giữ nguyên được 6 cánh vành vạnh như một bông hoa tí hon? nhìn, có cảm giác như có ai đó trên trời đổ khuôn hàng loạt, và cứ thế rắc đầy xuống trần. ngạc nhiên vì nó quá mỏng manh, mà khi rơi xuống, chạm vào áo vẫn giữ nguyên 6 cánh không sứt mẻ tí ti. chỉ đến khi chạm vào thì tan ra, như thể nhất quyết chỉ cho người ta ngắm nhìn chứ tuyệt nhiên không thể đụng đến.



nhìn hoài vẫn không hết ngạc nhiên. một đầu ngón tay dễ chứa được đến hơn 10 bông tuyết, nhỏ đến thế, mà là tinh tế đến thế, mà lại mong manh đến thế, mà lại nguyên lành khi rơi xuống bất kì nơi đâu, trừ hơi ấm con người.





No comments: