đêm qua tôi có một giấc mơ.
tôi nhìn thấy một bàn tay buông thõng trong bóng đêm. bàn tay ấy thật cô đơn.
tôi muốn đưa bàn tay mình ra, chạm khẽ. chỉ để nhắc cho người đó nhớ rằng họ còn đang tồn tại trong cõi đời này.
tôi muốn đưa tay mình ra nắm lấy. chỉ đế họ biết về một cảm giác ấm của sự chia sẻ.
mà sao tôi đưa tay mình ra, cố rướn về, mà mãi vẫn không thể chạm.
rồi tôi sực nhớ, chỉ duy suy nghĩ tôi hướng về. chứ tôi lúc ấy thật ra cũng ngồi yên trong bóng tối. và mắt cứ nhìn mãi không thể dứt ra khỏi bàn tay ấy.
một bàn tay cô đơn, tôi biết, đang lạnh lắm.
và tôi chỉ có thể chạm lấy trong suy nghĩ mà thôi. dù là trong bóng đêm đi nữa. dù ngay cả trong giấc mơ đi nữa.
.........
tỉnh dậy, tôi đọc hoàng tử bé. lần đầu tiên được cầm cả cuốn sách đọc. có nhiều câu trong đó cứ như đang xoáy khẽ vào mình.
"- Người ta ở đâu? hoàng tử bé rốt cuộc lên tiếng trở lại. trong sa mạc kể cũng cô đơn thật...
-Tìm tới nơi chốn của con người, ta cũng vẫn cô đơn, con rắn nói."
"Nhưng tôi không an lòng. Tôi nhớ lại con chồn. Người ta có thể sa vào trong từng cơn rơi lệ nếu người ta từng đã để cho một ai đó thuần dưỡng cõi lòng mình..."
" Và không một người lớn nào hiểu rằng sự ấy có hệ trọng chi nhiều đến như thế!"
No comments:
Post a Comment