Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Saturday, April 28, 2007

Kết thúc luôn là sự khởi đầu ( kết )

Nó lặng lẽ nhìn, hắn ngơ ngác trong khi tôi còn mải mê viết, chị đã xuất hiện, một cách đơn giản, đơn giản hết sức. Chị đến trong lúc tôi đang chúi đầu vào máy tính, không có vẻ gì như đang oằn oại trong những cơn dằn xé nội tâm như đã gửi cho chị. Chị nhìn, gương mặt tôi cười, nụ cười tươi mà chị vẫn thường thấy trên webcam, nụ cười thường trực, một thói quen cố hữu khi đối diện với một người. Chị không thấy hắn, cũng không thể thấy nó, hai đứa trẻ đã thuộc lòng đến mức ám ảnh những dòng chữ của chị. Hắn và nó không thể xuất hiện công khai trước mắt người ta được, mà chỉ thể lộ diện trong suy nghĩ của tôi mà thôi. Giờ đây, tôi để chúng tự do cảm nhận.

Hắn ngỡ ngàng. Buổi sáng nay thức dậy hắn thấy trong người thật sảng khoái, không có vẻ gì như vừa trải qua một thời gian mất ngủ, say sưa và dằn vặt cả. Đầu hắn nhẹ hẫng, như chưa từng vướng bận những suy tính gì. Hắn nhìn nó ngủ say sưa một cách nhẹ nhàng, thanh thản. Hắn nhớ lại những gì của ngày hôm qua, cảm giác như đã thuộc về một ký ức nào xa xôi lắm. Nó đã cuốn hắn vào sự mù quáng nhưng cũng có thể khiến hắn trở nên thông suốt một cách nhẹ nhàng. Vậy nên giờ đây, khi thấy chị, hắn thoáng một chút nhíu mày và hoài nghi nhìn tôi. Hình như hắn muốn hỏi, tôi làm điều đó để làm gì? Cái giới hạn hắn đã đưa ra rồi, sao còn cố quay trở lại? Nó cũng vậy. Nó cũng nhìn tôi như muốn hỏi, chẳng phải bao lâu nay tôi luôn trách cứ sự yếu đuối luôn sống trong hoài niệm của nó hay sao? Nó đã lột xác, tôi còn muốn làm gì nữa? Khi hắn và nó không còn bất đồng nữa, thì tất cả những gì mơ hồ trước đây đã có câu trả lời hết sức rõ ràng.Tôi đã kịp lý giải và hệ thống lại tất cả những suy nghĩ. Gánh nặng trong tôi đã được nó trút bỏ. Hắn và nó vẫn tồn tại. Không có cái chết nào xảy ra hôm qua cả. Tôi có thể thanh thản nhẹ nhàng. Trạng thái yên ổn hiện tại đó, đều là nhờ ở chị. Vậy mà giờ đây, cả hắn và nó đếu lo lắng nhìn tôi, sợ sự háo thắng lố bịch trong tôi trỗi dậy, sẽ làm chị tổn thương. Chị có biết không, hai đứa trẻ của tôi, khi hợp sức, đã nhìn thấu tâm hồn chị.

Tôi cảm thấy chị đang bối rối và cố tỏ vẻ phớt tỉnh “ em muốn nói gì ?“ Tự dưng tôi hối hận. Nó đã đúng. Đừng nên ép người ta một việc người ta không muốn làm. Chị đã không muốn gặp. Vậy mà tôi đã độc ác khi cố sử dụng trò chơi ngôn ngữ buộc chị phải xuất hiện. Chị có vẻ không khỏe lắm, đúng như lời chị nói, đúng như vẻ mặt mệt mỏi nó vẫn thường thấy trên webcam. Hay là vì sự không bình yên mà nó đã mang đến cho chị? Tự dưng tôi lại muốn hỏi, hỏi rất nhiều, nhưng nó và hắn không có vẻ gì chịu cộng tác với tôi. Không có lý trí và tình cảm, con người ta thường dễ trở nên ngớ ngẩn… “ À, em không muốn nói, em chỉ muốn gặp chị “ “ gặp để làm gì? Con người ta nếu không xác định được nội dung của buổi nói chuyện thì đừng nên gặp làm gì ". ” Giới hạn đó, em sẽ nói, nhưng không phải là bây giờ, em đã nói là, em sử dụng đôi tay giỏi hơn cái miệng ấy sao? Em cần thời gian…“ Hắn buột miệng : “ để em cho chị xem hình tác phẩm em dự định sẽ triển lãm sắp tới nhé?” Chỉ khi đó, chị mới dịu đi một tý “ chị không có nhiều thời gian lắm…“ “không sao mà, khi nào muốn chị cứ đi, giờ thì xem chút nhé? “

Nhận xét của chị về nghệ thuật rất là sâu sắc, tôi biết thế, nhiều lúc làm cho tôi ngỡ ngàng. Những câu nói của chị luôn xoáy thẳng vào vấn đề buộc người ta phải trả lời ngay theo phản xạ, không kịp suy nghĩ, không kịp chọn lựa. Nó từng vất vả khổ sở bởi bị cuốn vào sự vờn đuổi của chị. Vậy mà giờ đây, chị im lặng, thoảng mới đặt ra một câu hỏi. Vì giọng nói chị không dịu dàng? Có sao đâu, giọng tôi còn ồn ào và rổn rảng hơn? Tôi không biết sự im lặng đó là do tôi quá đỗi vụng về, hay nhìn cái mặt hề hề đáng ghét của tôi khiến chị cũng đang tự bực tức vì đã không chiến thắng bản thân mình, để rốt cuộc đã làm một điều không muốn. Chị từng nói :” trong kinh doanh, khi không biết mình muốn gì thì hãy chọn đại một cái, vì sai thì còn có kinh nghiệm để làm lại. Còn trong tình cảm khi không biết mình muốn gì thì đừng nên làm gì cả, vì sai rồi khó sửa chữa được”. Vậy thì, có phải tôi đã sai? Tại sao, tôi lại cố lôi thế giới ảo vào trong thế giới thực? Thế giới ảo thì có gì không tốt, nếu ở đó, con người ta có thể cởi lòng mình ra mà vẫn cảm thấy an toàn? Tôi biết, chỉ có một câu trả lời chính đáng mới có thể làm chị không nghĩ là tôi không thật. Lý do chính đáng của tôi là gì? Sự mâu thuẫn cuồng loạn trong bản thân? Nó đâu? Mới ngày hôm qua nó đã tồn tại, còn bây giờ? Đã được giải quyết. Vậy còn muốn chị đến đây để làm gì khi đã xác định được trạng thái? Muốn xác định lại một lần nữa bằng trực giác! Những câu hỏi tới tấp chị đặt cho nó ngày hôm qua giờ như đang hiện ra trong mắt chị chen lẫn sự trách móc “ em cần thỏa mãn cảm giác của em trong khi tôi cố rút mình vào vỏ ốc “ . Tôi đã sai rồi. Tôi cứ ngỡ sự trao đổi đủ thân thiết để tôi có thể gặp chị một cách nhẹ nhàng thoải mái như mình tưởng. Đúng là, cho dù có muốn, tôi và chị cũng không thể nào nói chuyện với nhau bằng cái cách dùng ngón tay trên bàn phím. Vì gần như, những điều đó được buột ra một cách dễ dàng từ hai tấm lòng, chứ không phải dùng lưỡi để có thể uốn lại, lựa chọn, cân nhắc. Tôi bên ngoài, không tự ti yếu đuối như chị thấy, vì ngoài nó và hắn, tôi còn là tổng hợp của nhiều nhân cách trong một con người. Chị buộc phải nhìn bằng mắt, bằng cảm nhận trực giác, và bằng sự hoài nghi. Chị nói “ tôi thường hay đánh lừa trực giác của người khác “, nhưng có vẻ như hôm nay, lời nói đó phải là của tôi. Vì dẫu nó có gửi cho chị một album mấy chục tấm hình từ đủ mọi thời kỳ đi nữa, dù mỗi lần nói chuyện nó đều mở webcam lên cho chị thấy đi nữa thì chị cũng không thể nào tưởng tượng nổi một tôi bên ngoài là một kẻ từng vật vã chỉ mới hai ngày trước “ Lại một đêm dằng dặc trôi qua, trái tim tôi oằn mình quá tải. Có khoảnh khắc ngỡ ngàng tê dại, chỉ chực vỡ oà ra… “. Một kẻ gửi cho chị bảy cái file trong đêm cuối cùng, tượng trưng cho bảy tiếng đồng hồ chờ đợi. Hắn thì nghĩ sự mâu thuẫn trong con người chị cũng dữ dội không kém gì hắn và nó. Vậy mà hắn đã sợ rằng sự hợp nhất của tình cảm và lý trí hoá ra đơn giản con người chị. Không ngờ, cũng có lúc chị không đủ tự tin như thế này. Hắn vẫn còn nhớ chị nói “ hãy tự bảo vệ trước sự tấn công của tôi” mà? Sao bây giờ chị hoài nghi và xa cách thế? Nếu biết trước, có lẽ hắn đã không sợ. Và hắn tiếc, hắn đã bỏ qua cơ lội lý thú để thử sức với cái lý trí trong chị, hắn tiếc, là hắn đã bỏ rơi nó một mình đối thoại với chị để bây giờ khi gặp hắn, chị không nhận ra và không sử dụng sức mạnh ma lực quen thuộc chị thường dùng trong những lần chát. Khi thoát khỏi sự ràng buộc của nỗi sợ mất nó rồi, hắn thường rất tự tin và sung sức. Hắn tự nhủ, nếu có lần sau, hắn sẽ làm chị ngỡ ngàng. Không biết có cái lần sau đó không. Hắn nhìn chị và suy nghĩ… Nhìn thấy một con người cụ thể đầy sức sống ngoài đời, chắc chị không còn cái cảm giác không bình yên nữa, chắc không còn muốn chìu chuộng những đòi hỏi của nó nữa. Và sẽ không muốn mất thời gian để lắng nghe về một điều mình hoài nghi nữa. Nhưng, nó nói, chị còn một nỗi đam mê nghệ thuật. Mà sự chia sẻ nỗi đam mê đó thì vô tận và không giới hạn. Và, chị sẽ cảm nhận được sự biết ơn chân thành. Còn bây giờ, trong chị đang là nỗi hoài nghi, đang trong tư thế của một người bị kéo ra khỏi vỏ ốc, đang là sự tiếc thời gian của một người kinh doanh, là bản năng lạnh của một người cần sự tỉnh táo khi đối mặt với một người không có vẻ gì là yếu đuối. Đất ơi! Hai đứa trẻ trong tôi đã trưởng thành rồi! Hãy cho chị thời gian và cho tôi thời gian, rồi chị sẽ hiểu nhờ chị mà tôi đã có được điều gì. Chị sẽ hiểu tại sao, chỉ trong một đêm mà tôi đã lột xác. Và chị, cũng sẽ không tiếc vì đã mất quá nhiều thời gian lắng nghe và đối thoại với nó. Chị đã không để lạc mất tôi.

Chị về rồi. Hình như, đã lố mất của chị quá hai mươi phút dự định thì phải. Chị vẫn luôn như thế với nó mỗi lần chát, nói là cần phải đi nhưng đều không thể đi ngay. Cứng vỏ nhưng mềm lòng. Không biết chị có biết, tôi đã nhìn thấy một phần của hắn và nó trong chị. Không biết chị có nhận thấy thoáng trong mắt tôi khi xoáy ánh nhìn vào chị là hình bóng của chính mình? Có lẽ là chị không nhận ra, hoặc, chị đã nhận ra qua những gì tôi viết nhưng bây giờ thì đang lại hoài nghi. Bởi vì tôi nhìn thấy trong mắt chị một suy nghĩ là tôi sẽ không đề nghị gặp chị nữa. Điều này không sai. Vì, quyền chủ động đó, tôi đã đặt vào tay chị! Chị biết tôi là ai, tôi ở đâu, và có thể gọi cho tôi bất cứ khi nào chị muốn. Còn tôi, nào biết gì về chị ngoài cái nick thoainhinhi. Một đứa trẻ thần thoại? Một đứa trẻ không có thực chăng? Tôi quên hỏi chị điều này rồi. Cứ mãi nói về mình, mà không biết đặt câu hỏi cho người khác. Nhưng nếu tôi hỏi, chắc chị cũng không trả lời. Sự hài hước vụng về của tôi sẽ không đủ sức khiến chị nở một nụ cười.

Đã trễ giờ cho cả hai dự án. Tôi đã bước qua giới hạn của mình rồi. Vẫn có thể tự tổ chức triển lãm được mà, làm được mà. Bán chiếc xe vespa cổ đi. Đi xe buýt cho đỡ tốn tiền xăng. Hay bán cái máy xách tay này đi, viết tay cho tình cảm, hắn nháy mắt. Không được , quà người ta tặng, không được bán. Cũng hy sinh cho nghệ thuật thôi mà …Hihi! Còn …Kệ đi! Nó an ủi, hãy cứ như lời chị nói “ Em hãy giữ tác phẩm này như đầu tay, và mỗi năm đến ngày sinh nhật, em đọc lại một lần. Và rồi kinh nghiệm sống sẽ cho tác phẩm có chiều sâu hơn. Có kinh nghiệm của chị, không phải mình đem đến điều tốt, hay cho người là người chấp nhận. Nhưng không vì thế mà ta lấy lại sự tốt đẹp muốn dâng cho người. Em hãy viết, và cứ viết! Hãy thể hiện, để chính mình thấy mình đã chuyển mình như thế nào trước cuộc sống. Rồi có khi, cái hay sẽ được đánh giá. Rồi cơ hội sẽ trải ra thật nhiều cho em.” Chị! Chị có biết là từng lời nói của chị, đã ăn sâu vào trong hắn và nó đến thế nào chứ? Và hai đứa nó đang chuyển mình. Lời cảm ơn trân trọng, tôi sẽ gửi đến chị sau, sau khi tôi hoàn tất dự án triển lãm cá nhân cho mình. Tôi sẽ gửi cho chị tất cả những gì tôi nghĩ hôm nay. Tôi sẽ nói cho chị biết trò chơi chưa thật sự kết thúc mà chỉ mới thực sự bắt đầu, ngang tài ngang sức với sự kết hợp của hắn, nó và tôi. Và cho đến lúc đó, nếu chị vẫn không chủ động, thì tôi vẫn dùng bàn tay trên bàn phím để đặt vào hộp thư chị! Không phải chỉ là mời dự lễ tốt nghiệp, mà là tấm thiệp mời triển lãm của cá nhân tôi – “ Một sự khởi đầu “

Về thôi. Chỉ còn mười ngày cuối cùng cho bài tốt nghiệp. Cái võng ở ký túc xá đang chờ và chúng tôi cũng nhớ nó. Hổm rày, nhốt mình trong căn gác nóng nực này, giờ thèm quá cái gió lồng lộng ngoài bờ sông. Về thôi. Những ngày cuối cùng này ký túc xá về khuya luôn khắc khoải những giọng hát. Cái thời khắc rời khỏi đời sinh viên thường làm người ta xoáy lòng. Ngồi hát với nhau lần này rồi hiếm có dịp cùng hát với nhau máu lửa thế. Tôi luôn tách khỏi mọi người, nhưng khi có cây đàn , thì tiếng hát tôi cũng không kiềm lại được, như ngọn lửa bùng lên, hoà nhập. Về thôi.

01/ 06/ 2005

No comments: