Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Saturday, April 28, 2007

Kết thúc luôn là sự khởi đầu ( phần 5 )

“ M. sẽ đợi chị ở quán ‘ la fenetre ' từ 12h trưa nay, 29/5/2005.

M. biết m. làm vậy là ngu xuẩn, nhưng khi người ta bị treo lơ lửng lên thì cần phải đặt ra một giới hạn để có thể vượt qua. Mọi thứ, rồi sẽ được lý giải…

…đến 19 h. Bảy tiếng đồng hồ…

Đừng nghĩ đây là tối hậu thư, chỉ vì, m. cần một quyết định kịp thời. Nếu chị không đến, m. cũng phải chấp nhận. Mọi thứ đều do m, giống như lời chị đã nói “ Không ai để em chết. Không ai để em cô đơn. Không ai để em thất vọng. Trừ chính bản thân em ! “

Rốt cuộc, dù có như thế nào, m.vẫn có thể mỉm cười như em vẫn luôn mỉm cười.

Sự chủ động, đã đặt vào tay chị.!

***

Tiếng xe hụ còi đập vào tai mọi người giữa bùng binh chật cứng. Nó bất giác đưa mắt nhìn. Và bắt gặp một bàn tay đưa ra ngoài chấn song vẫy vẫy… Nó quay mặt đi. Trước mắt vẫn là đám người kẹt cứng. Tiếng còi inh ỏi. Họ thừa biết có bấm điếc tai cũng chẳng thể nào nhúc nhích vậy mà cũng cứ bấm. Nó nhìn qua chiếc xe tù. Bàn tay vẫn đang vấy rối rít chào dòng người đang bực bội giữa cái nắng gay gắt và tiếng ồn. Nó không nhìn được người tù trong thùng xe tối tăm. Người tù kia, hẳn biết rõ chẳng ai thèm nhìn vậy mà cứ vẫy chào mãi. Nó bấm còi. Chẳng ai buồn quay lại. Bất giác nó lại cười. Con người rốt cuộc vẫn có một điểm giống nhau. Tiếng còi lẫn cái vẫy tai, đều bao hàm ý nghĩa chứng tỏ sự tồn tại. Những con người giữa vòng vây, người tù sau song sắt, đều cùng chứng tỏ sự hiện hữu của mình… Anh chàng đậu xe kế bên trố mắt nhìn nó, nắng gắt thế này, khói bụi thế này, ồn ào thế này mà có người còn cười được ư? Nó biết mình hiện ra thế nào dưới ánh mắt anh ta, một con bé lập dị đi trên một chiếc xe cũng lập dị, nhỏ bé, lọt thỏm giữa dòng người. Kệ anh ta cứ nghĩ nó điên, nó lại quay sang chiếc xe tù. Bàn tay vẫn thò ra vẫy và còn nhanh hơn trước. Chiếc xe vừa mới chạy ra khỏi Chí Hòa thì sa vào kẹt cứng ở bùng binh này. Anh ta bị đưa đi đâu? Cái vẫy tay sao có vẻ như cuồng lên…Con người, dù có phạm sai lầm gì, rốt cuộc vẫn muốn khẳng định rằng mình còn tồn tại. Hẳn anh ta quên mất mình đang là ai, hẳn đã lâu anh ta không được nhìn thấy ánh sáng, con người hay là anh ta sắp rời xa cuộc đời này nên vẫy cuống cuồng lên như thế? Anh ta có nghĩ như nó lúc này không? Rằng những gì đang có người ta sẵn sàng vứt bỏ đi, đến lúc mất đi mới cảm thấy nuối tiếc những thứ ngày thường mình chán ghét? Hẳn là giờ anh ta thèm lắm cảnh được chìm vào trong dòng người đang cáu gắt lên? Một cách vô thức, nó đưa tay lên vẫy lại. Và trong bóng tối của chiếc xe tù, nó thấy sáng lên một nụ cười….

Thoát ra khỏi dòng người, nó bất chợt không nhớ mình đang định đi đâu. À, phải rồi, đi đến nơi hắn đã hẹn với chị. Hắn luôn đúng giờ và hoài nghi, nên dẫu bị sa vào đám đông hỗn độn, nó vẫn thoát ra kịp như hắn đã dự trù. Hắn đúng giờ vì bản chất hắn vốn vậy, chính xác và logic. Còn nó? Nó chưa bao giờ để cho ai phải chờ, chỉ vì, nó không muốn điều đó. Nó không muốn người ta khổ sở, bục tức như người ta vẫn làm với nó.

Mà có cần phải đi nữa đâu, gặp gỡ để làm gì. Tại sao hắn phải cố thực hiện được điều đó? Để chứng minh điều gì với nó? Hay là cũng như những lần trước, chìu chuộng sự yếu đuối quá đáng của nó? Đúng là nó đã mong muốn mãnh liệt được gặp chị, nhưng chỉ trong khoảnh khắc thôi thúc mà thôi. Vì khi đó, nó chỉ muốn xác định lại sự hoài nghi của hắn. Rằng, nó đã làm đúng hay sai? Hắn cho rằng chính vì nó bùng nổ mà đã rút hết sức lực của cơ thể. Vì nó đã nói nhiều quá mà trở nên trống rỗng. Bao nhiêu suy nghĩ thầm kín, bao nhiêu câu chuyện của gần cả mười mấy năm trời, bao nhiêu ghi chép điên loạn nó đều gửi hết cho chị. Chỉ trong nửa tháng, ký ức của quá khứ ào ạt hiện về trong những lá mail của nó. Hắn nghĩ là nó đã tự giết khi phơi mình ra, rút ra khỏi vỏ ốc an toàn quen thuộc. Những đau đớn và dằn vặt về người khác, có thôi thúc đến đâu chăng nữa, hắn cũng khiến được nó giữ lại cho riêng mình,không bộc lộ với chính người đã gây ra sự tổn thương đó. Vậy mà lần này, nó đổ hết vào một con người của thế giới ảo. Lại còn phá vỡ nguyên tắc an toàn, nó chẳng buồn che giấu mình là ai, chỉ cần con người đó muốn, là có thể tìm thấy nó. Mà có phải là những điều vặt vãnh thường tình đâu, những ghi chép đó, hắn luôn cố giữ gìn, lưu lại nhiều file cẩn thận, trân trọng như là tác phẩm của hắn. Vậy mà nó, trút hết ruột hết gan, nói như chưa bao giờ được nói, càng nói càng say, càng muốn nói. Chị nói đúng “ nói nhiều coi chừng bị ghiền , vì cách chị nói chuyện, người ta tưởng rất gần nhưng lại rất xa …”

Nhưng nó có thể làm khác được không? Một năm nay, nó chìm khuất trong sự trống rỗng, vật vờ. Cơn khát khao đuợc nói bùng lên kể từ khi hắn giúp nó hoàn tất quyển luận văn, điều mà nếu chỉ để một mình nó, không thể nào làm được, vì mải sa vào những đau khổ trầm uất.Những chất chứa trong lòng nó, vẫn không được giải thoát. Cơn thèm viết cứ dằn xé nó cuồng dại. Và chị đã nhìn thấy “ …vì là luận văn nên em phải kiềm nén? Nhưng nếu em nghĩ là em viết cho mình, có lẽ sẽ dữ dội hơn và có khi êm ả hơn.”. Ahah! Nếu đã có người nhìn thấy vào tận cùng nỗi sâu thẳm đó, vậy chẳng phải người đó xứng đáng được nó gửi gắm sao? Nó chỉ chia sẻ thôi, chứ có yêu thương đâu mà hắn đã vội lo sợ? Sự run rẩy ấy, cũng chỉ là bản năng của một đứa trẻ bị tước mất tuổi thơ,đã chẳng bao giờ trưởng thành. Run rẩy vì có nguời xuyên thấu tâm can mình, chứ có phải, run rẩy vì một tình yêu đâu mà hắn đã vội sợ mất, sợ nó bị tổn thương? Vậy mà hắn bỏ mặc nó trong sự hỗn loạn của những câu nói, để nó phải thốt ra những lời nói không đâu không đuôi, để nó hoang mang trong sự phân tích những lời nói của chị. Và để nó bị cuốn vào. Nó cũng đâu muốn vội vã như vậy, nhưng vì hắn sợ, làm nó sợ theo. Nhìn hắn như vậy, tự dưng nó cảm thấy mình có lỗi. Vì sự điên loạn thất thường trong nó đã biến hắn từ một cái đầu cao ngạo bướng bỉnh trở nên mù quáng. Chỉ một cơn địa chấn bất chợt của trái tim mà đã vội giương vây, suy nghĩ thật nhiều để tìm ra cách này cách nọ mà bảo vệ nó. Mà để mất cái tôi của mình, mà để mất đi sự sáng suốt để phân tích vấn đề. Mấy ngày qua hắn không cho nó cơ hội để trò chuyện hay trao đổi. Hắn vờ đứng về phía nó, vờ buông xuôi theo nó, chấp nhận cho nó bỏ học, bỏ lớp, bỏ tất cả mọi thứ để theo nó lên mạng, rồi ghi nhớ tất cả những gì người đó nói. Trời ạ! Hắn tưởng là nó có thể dễ dàng yêu thương nguời khác như vậy sao? Dù đúng là, trong thoảng qua, nó cũng từng cảm thấy mình muốn nhõng nhẽo với người đó, được người đó chìu chuộng như một đứa em. Nhưng nó biết mà. Nó đâu còn hoang tưởng nữa. Nó đâu chờ đợi vào những điều vô lý đó! Bây giờ, sau bao nhiêu mất mát xảy ra, nó đã biết trân trọng mình hơn, yêu thương mình hơn.Tất cả là nhờ có hắn. Hắn đã là chỗ dựa vững chắc cho nó. Dù hắn khô khan, khó khăn trong việc bộc lộ tình cảm, nhưng như vậy đâu có nghĩa là nó không hiểu. Hắn vẫn thường cho là nó nhạy cảm mà, sao giờ hắn lại ngu ngốc thế? Tại sao hắn không nghĩ, những gì nó viết cho chị, ngoài việc chia sẻ con có nghĩa là vứt bỏ? Nó chấp nhận vứt bỏ cả quá khứ, không sống trong hoài niệm nữa. Nói ra là giải thoát, chẳng phải như vậy sao? Vì hắn kia mà! Nó không muốn hắn cứ mãi lo việc điều tiết những cảm xúc của nó, vừa suy nghĩ về tương lai, vừa bảo vệ những suy nghĩ thầm kín… Như thế, hắn sẽ vỡ tung lên mất. Nó đã nhận ra là nó cần hắn đến thế nào. Nó đã xác xơ tơi tả rồi, nên nó cần sự vững chải của hắn. Để rồi còn có được những chuyến đi xa, để được đi, được nghe, được nhìn, được hiểu ! Nỗi đam mê khám phá, giờ đây làm sao thiếu hắn được! Nó đã nhận biết ra được cái chân giá trị của cuộc sống, hạnh phúc sẽ đến nếu nguời ta có thể thay đổi được suy nghĩ. Nó viết tất cả nhưng điều nó “ngộ “ được trong đoạn kết của luận văn rồi mà, chẳng lẽ hắn tưởng nó tự lừa dối sao? Vậy nên nó đã chọn sự tự giải thoát đó, trút bỏ những tâm tư tình cảm, suy nghĩ trong qua khứ cho một người biết lắng nghe và biết cảm nhận. Và trong vòng hai tuần mà sống lại với bao nhiêu ký ức đó thì làm sao nó có thể không đau đớn? Khi con rắn oằn mình lột xác, nó cũng đau đớn run rẩy mà. Nhưng rồi sau đó, sẽ mạnh mẽ và cứng cáp hơn. Trong cơn say nó đã khóc, không phải đau khổ vì bất lực trước sự khát khao chia sẻ với người lạ, mà chỉ vì thương và xót xa cho hắn. Vì nó, mà hắn trở nên như thế này đây, không còn là chính mình. Nó nhận ra được điều này hơi trễ, nhưng, nó tin, là tình cảm nó sẽ đủ sức làm hắn tự tin trở lại. Chẳng phải chị đã nói “quy luật muôn đời , nhu luôn thắng cương đó sao?” Tuy hắn không bao giờ thừa nhận, tuy hắn luôn xù xì gai góc đến mức cộc cằn, nhưng một tình thương thật sự vẫn khiến hắn mềm lòng.Thôi. Cứ để cho hắn yên tĩnh lúc này. Cứ để mọi người nghĩ là nó kiệt sức. Rồi ngày mai, nó sẽ đánh thức mọi người dậy, xoa dịu và nói rằng, hãy đừng lo lắng về nó. Rằng con người ta không nhất thiết cứ phải yêu thương mới có thể lắng nghe, chia sẻ, chỉ cần người ta có một trái tim biết cảm nhận. Rằng nó đã nhẹ hẫng, đã vứt bỏ những gánh nặng quá khứ sau lưng. Rằng nó đã biết yêu thương và trân trọng những người yêu thương nó. Và nó biết ơn chị.

Còn cuộc gặp gỡ ngày hôm nay? Nó nghĩ là chị sẽ không đến. Vì chị lắng nghe, chỉ vì sự đồng cảm. Chứ đâu thể nào, chìu theo một ý thích nhất thời của hắn? Nhưng thôi, nó cứ giả vờ thua, khuất phục, để cho hắn được yên tĩnh, vì hắn có bao giờ bớt hoài nghi đâu. Bây giờ thì nó phải ngủ đã. Phải đến bây giờ, nhịp tim nó mới bình thản trở lại. Quá khứ, chỉ còn là một bức màn sương.

* * *

Aha! Rốt cuộc, hắn đã thắng nó. Lần đầu tiên, hắn thắng nó. Hắn đã dùng chính cái cách nó thường dùng để thắng hắn. Hắn giả vờ chìu chuộng nó, không cản trở nó dù ngày chấm bài đang gần kề. Hắn vẫn chìu theo ý thích điên khùng của nó khi trở về căn gác xép ngột ngạt đó mà thức trắng, để viết, để gửi từng suy nghĩ cho người lạ đó. Bởi vì hắn hiểu con người lạ mặt này hơn nó nghĩ. Nó tưởng nó là ai cơ chứ? Nó tưởng là trên đời này còn có người nào lắng nghe, quan sát và hiểu nó hơn hắn ư? Làm gì có chuyện đó! Hắn đã buông trôi tất cả, không cố gắng kiềm nó lại. Hắn biết, cơn bão trong nó sẽ cuốn trôi tất cả mọi thứ. Cứ nhường nó đi, rồi sẽ qua… Còn hơn cứ phải lay lắt vì những suy nghĩ, những câu hỏi do nó đặt ra. Mà nó thì có bao giờ hỏi những điều đơn giản đâu. Toàn là hỏi những thứ thuộc về người khác, toàn là chờ đợi những thứ thuộc về người khác. Làm sao hắn có thể cho nó được những thứ hắn không thể quyết định. Ai bảo hắn yêu thương nó làm gì. Hắn không thể cho những điều nó muốn, và hắn đành chọn một cách cho khác, miễn là giữ được nó luôn bên cạnh hắn.

Và hắn đã đúng. Hắn đã vờ vô tình đưa ra ra một giới hạn. Và con người đó đã không đến. Aha… Làm sao mà đến được chứ? Nó ngốc lắm, cứ tưởng là hắn chấp nhận thua nên đã để hắn quyết định cái giây phút gặp mặt. Người lạ đó làm gì chấp nhận những giới hạn. Không hiểu sao, hắn cảm nhận rõ rệt được con người này, hơn tất cả những người hắn đã đối mặt. Và hắn đã quyết định thua nó thật sớm, để được đưa ra một giới hạn. Kẻo để nó tiếp xúc một cách tự nhiên chậm rãi thì hắn sẽ không đủ sức kéo nó ra khỏi vòng xoáy của con người này. Người lạ này háo thắng lắm! Lại còn bảo là những trao đổi suy nghĩ với nó là một cuộc chơi nữa chứ. Hắn không chấp nhận người nào đùa nghịch trên sự dại khờ của nó. May là hắn không để người lạ này biết đến sự hiện diện của hắn. Người này nghĩ là đã hút được nó. Aha! Làm sao được! Hắn hiểu về nguời này hơn nó nghĩ. Từng câu nói của người đó với nó đều được hắn lưu hết lại và đợi mỗi lần nó mệt mỏi thiếp đi là hắn ngồi đọc từng câu từng chữ. Đối thủ vô hình này có một sức hút ghê gớm trong cách trao đổi, diễn đạt, vì vậy hắn cần dồn hết sức để nghiên cứu hơn là phân tâm tranh cãi với nó. Nó làm sao ngờ được, vì nó cứ tưởng hắn làm vậy để nó có dịp ru mình vào những câu nói đó mỗi lần không thể online. Hắn đã ghen với người này khi nó nghe lời chị, đi xem bộ phim nói về cô hoa hậu FBI, trong khi, chưa bao giờ nó chịu đi xem phim một mình, chỉ vì những câu nói : “ hãy xem phim, vì có câu nói, không cần phải thay đổi theo ý người khác, để trở thành con búp bê trong lồng kính. Chị thích tính cách nhân vật phim, dù trước đó, cô ấy nói với em bé “ người ta chỉ quan tâm đến người biết quan tâm chăm sóc bản thân mình.” Xem phim hài, hắn cười mà nó trào nước mắt. Vì nó nhớ đến chuyện gia đình nhỏ bạn thân muốn nó thay đổi mà có những câu nói làm nó tổn thương. Nó không biết nếu họ xem bộ phim đó họ có nghĩ về những điều vô lý khi họ muốn nó thay đổi không? Mỗi con người đều có một cách sống và suy nghĩ khác nhau, tại sao lại muốn áp đặt lên nó những tính cách làm nó cảm thấy thật không thoải mái và giả tạo. Nó lại nhớ đến lời của chị khi bảo nó xem phim,“ em hãy là chính mình”. Một người lạ, mà còn cảm nhận được về nó như vậy mà…Hắn chau mặt, có khi, chỉ là sự tình cờ.

Aha! Hắn đã phải chịu tê buốt khi nó nghe theo lời người đó như một ma lực “ Ngậm rượu trong miệng nhưng đừng uống “. Trời ạ! Rượu nóng,cay xè, tê rần đầu lưỡi, rồi buốt …, ngấm vào trong. Hắn dùng lưỡi xoa nhẹ chân răng, không có cảm giác nào cả. Chỉ cảm thấy từng cái gai luỡi đang bị đốt cháy. Một lúc, tưởng là không còn chút cảm giác nào, tưởng chỉ còn là ngụm nước nhạt thếch nhưng khi rà lưỡi một lần nữa thì vẫn nóng tê dại. Nuốt ? Hay là nhả ra? Hắn quyết định nhả. Đắng nghét, tê liệt … Cảm giác như bị phỏng. Hắn cáu với nó. Cứ như là vừ nhấp một ngụm listering chứ không phải là wishky thuợng hạng mà ông chủ người Nhật đã tặng. Tệ thật. Cảm giác nuốt vào sẽ như thế nào. Hắn quả không đủ can đảm để nuốt.

Nhưng nhìn nó, bất giác hắn chùng lại. Nó đang thiêm thiếp vì kiệt sức trước những dòng chữ vật vã đêm qua. Nó không biết là tất cả đều do hắn, nó cứ nghĩ là vì người đó rốt cuộc cũng thường tình, cũng sợ hãi nó như những người khác. Hắn đúng hay sai đây? Hắn chỉ muốn bảo vệ nó thôi, nên dùng chính điểm mạnh nhất cũng như điểm yếu nhất của người đó mà tấn công lại “ tôi cũng cần thắng chính bản thân mình “. Người này có nhiều mâu thuẫn. Lúc thì tự tin cao ngạo, lúc thì khiêm tốn nhún nhường đến mức khó chịu. Hắn để mặc nó vật vã trước những trò chơi ngôn ngữ của người này. Hắn cần đứng ngoài để mà sáng suốt.

“ Trong tác phẩm em có tuổi thơ dữ dội. Tôi đã từng, nên rất dễ cảm thông. Và tin rằng, em không tưởng tượng”_“Em chỉ tưởng tượng về một người khác chứ không tưởng tượng về cuộc đời mình. Em không muốn bộc lộ nhiều như vậy, nhất là với người lạ. Nhung em đang sợ …”_ “sợ ? ”_ “… lệ thuộc. “_ “ về gì ?" _ ”Em cố gắng không viết nữa, không muốn nói nữa”_ .”…”_ ” …mà chị làm cho em muốn nói nhiều .”_ “ Hôm nay thấy em chống chế mà thương… ” _ “…mà em không muốn điều đó!”_ “… vừa mạnh mẽ vừa yếu ớt làm sao! ” _ ”Chị làm em muốn khóc chỉ vì một câu nói ”_ “…”_ ”Em đã làm tôi không bình yên… bởi vì, chưa có người nào bên cạnh nói với em điều đó nên em đã để mình rớt vào một trạng thái chưa từng có từ trước đến giờ, là muốn được nói nhiều, chia sẻ với một người không quen biết, không nhìn thấy, một người của thế giới ảo. “ _ “ Tôi là người có nhiều cảm xúc, và có cách diễn đạt rất tốt cảm xúc nếu muốn. Rất ngắn gọn, rất thật và rất chân tình”. _“Em không sợ sự mạnh mẽ, em không sợ quyền lực, nhưng sợ những lời nói làm tim em run rẩy. Những lúc như thế này, em rất ghét em.”_ “Tôi đâu dùng quyền lực! Tôi đâu thể hiện tính mạnh mẽ!” _“Có! trước đó thì đã có”. _ “ Tôi chỉ thể hiện cảm xúc rất con người! ” _ “ Trước đó em thấy mình an toàn, thậm chí còn cười khi chị nói em sẽ rớt vào tâm xoáy của chị. Nhưng rốt cuộc, sau câu nói đó, em trở nên sợ hãi vì sự yếu đuối của mình.”_ “Tôi trao đổi điều này với một người bạn, về câu : “ Sự cô đơn, hình như không đi liền với tĩnh lặng”…_ “ ? ”_ “…thì họ phản biện ngay. Vì con người đó thực sự không muốn cô đơn. Người thích cô đơn thật sự, họ sẽ tìm được sự tĩnh lặng. Thế đấy ! _ “ Đúng! Em đâu thích sự cô đơn! Em sợ hãi nó từ nhỏ…” _ “Tôi cũng vậy !“ _ “ …từ khi em chưa kịp hiểu đúng nghĩa của nó…”_ “…từng ước ao sẽ sống cô đơn, nhưng khi đối diện với nó…”_ “ …thì nó đã trở thành nỗi ám ảnh! “_ “ …tôi sợ hãi nó! ” _ “ nhưng em phải tập sống với nó, tập yêu thương nó, và cố nghĩ, nó là người bạn thân nhất” _ “trở lại vấn đề của em đi!” _ “Mấy hôm nay em không yên vì sự sợ hãi sẽ rớt vào tâm xoáy của chị! ”_ “ Em cũng đã tạo nhiều ảnh hưởng…” _ “Em luôn cố chống lại ý muốn vào net”_ “…từ chính bản thân em!” _ “ Chưa ai cho em cảm giác được lắng nghe, và cảm nhận một cách thực sự như vậy! ”_ “ Tôi đã nói rất thật. Tôi có khả năng đó !” _ “ Em ghét phải thừa nhận điều này, nhưng đó là sự thật”_ “…”_ “Chị làm em đau lòng, vì bao nhiêu năm nay, chưa có nguời nào bên cạnh em cho em được cảm giác đó! Ngay cả hôm qua, xem bộ phim chị bảo, dù cười nhiều, nhưng em vẫn thấy nhoi nhói. Tại sao những người mình thương yêu, đã không cho mình cảm giác hiểu mình như vậy?”_ “ Vì họ chưa có kinh nghiệm. Vì họ sống không trải mình. Vì họ không tin vào con người. Vì họ không yêu con người.” _ “ Không! Điều này không thuộc về kinh nghiệm! ”_ “ Có đó! ” _ “ Dù em đau khổ rất nhiều trong quan hệ giưã người và người, nhưng chưa bao giờ em rút được một kinh nghiệm về sự yêu thương? ”_ “Tôi đã có những chiêm nghiệm một mình. Về cuộc đời. Về thất bại. Về thành công và về yêu thương. Sự cô đơn cũng làm tâm hồn tôi khắc khoải…Tôi vậy đó. Nhiều mâu thuẫn, như tâm xoáy ở vùng biển…”

Đất ơi! Cái gì thế này.Tại sao, toàn là những lời nói cuả người đó trong đầu hắn lúc này? Không có cả lời của nó!

em đâu cần nhận trả lời - em đang cần sự chia sẻ mà.- Em thích nghe tôi nói? Em thích nghe tôi trả lời? Em nhõng nhẽo!- Khi tôi lắng nghe em, là em hãy tự tin.- Vì em cần thế. Vì em muốn thế. Em đang rất cần. Một sự yêu thương.- ai không cho? ai? – cảm giác lắng nghe ? chia sẻ ? sự an toàn? Tại em chưa biết nhận – tôi đã cho em tất cả những thứ ấy rồi – và em muốn được thêm nữa - em muốn nhiều hơn – đừng sợ thái quá –tôi không biết sợ, nghẹt thở hay điên khùng –nhưng tôi không đủ sức – vì bản thân tôi cũng bão táp – tôi cần thắng tôi –trước khi làm thêm điều gì nữa –tôi lắng nghe em – tôi không im lặng -tôi không nhận thư ai nhiều – giả dụ như , tôi có khiêu khích độc ác, thì chỉ khiến em trở nên mạnh mẽ – trước khi là mình hãy thắng chính bản thân mình.- Nhu thắng cương – không phải lo lắng quá cho người. Hãy nghĩ về ta trước đi! Ta được là người đuợc … - em đang ở trên hư vô. Em “ thoát “ rồi. Em “ngộ “ rồi – không còn gì để phản biện – vì mail em, còn mông lung lắm, miên man lắm, lang thang lắm. Nếu tôi cuốn theo, tôi sẽ đi mãi và không đường về. Mail của em, là một thoáng… để nghĩ suy, để hồi tưởng, để nhìn quá khứ, hơn là nhìn tương lai…- tự sự nêu cao, nhưng có suy nghĩ.- Hình còn nhỏ là đứa bé đứng dựa vào nguời lớn. Không chịu buông tay. Ngay từ bé đã sợ cô đơn, lớn lên day dứt làm gì? Những cơn mưa, nhũng cơn say, những buồn vui của cuộc đời…, dù em thích hay không, cái em ghét vẫn hiện hữu. Dù em ghét hay không, cái mình thích nó vẫn ở đó. Sau khi đi miên man, em hãy về với thực tại của mình. Vì nơi đó em sẽ lớn lên và trưởng thành. Khi em có nỗi buồn, đó là sự thực. Khi em có niềm vui, đó chưa chắc là thực. Vậy khi em thích và ghét, hãy dựa vào lúc vui hay buồn, cái gì còn lại lúc đó sẽ là thực. -Em sẽ im lặng? Em không im lặng được. Vì em cần chia sẻ. Vì em muốn thế. Và không gì cản đuợc.- Làm gì cho em kịp suy nghĩ. Một là cuốn em vào vòng xoáy, một là đẩy em ra xa… - “ Em đang tìm cái ngưỡng của tất cả vấn đề. Đó là điều hay không phải ai cũng biết làm, khi gặp một sự việc. Em đẩy nó rơi vào hai thái cực âm dương, để tìm xem max va min ở đâu. Nhưng nghe này, cách đẩy vấn đề vào hai thái cực là cách hay, để tìm vùng an toàn hoạt động. Nhưng khi vừa chạm vào max hay min, thì hãy lập tức dừng lại, và chuyển ngay trạng thái. Em hãy ngẫm nghĩ rồi từ từ áp dụng. ”

“khi biết ranh giới của sự cực đoan thì trong vùng đó là an toàn . Tôi đang an toàn. Vì em chưa biết hai thái cực của tôi, nên em không an toàn._nếu nhìn một con người do người khác diễn tả, nếu hiểu theo chủ quan người đó, thì còn gì là mình? _ tôi không giả bộ thua, mà thua em thật sự. Cả chiều sâu lẫn sự khắc nghiệt đối với cuộc đời và bản thân .”

Hắn gục xuống, hoang mang. Hình như, kẻ yếu đuối giờ đây mới là chính hắn, không còn là nó nữa. Đợi chị, mà sao nó lại không hồi hộp ngóng trông, nó có thể ngủ một cách thanh thản. Hắn hoa mắt, chóng mặt. Ôi trời ạ! Từng câu từng chữ của người đó bây giờ đã in hằn trong hắn, khiến hắn không còn nhớ nổi những suy tính của chính mình …

“ Người có nét! Người có tài! “

* * *

Có lẽ, đã đến lúc tôi cần phải hệ thống lại. Tranh thủ lúc hắn đang mệt mỏi, tranh thủ, lúc nó đang thiếp đi, và, trước khi chị xuất hiện. Tôi chưa biết kết thúc sẽ như thế nào. Nhưng tôi cần tối thiểu một khoảng thời gian. Có lẽ chị nói đúng, có khi con người ta chỉ cần một ngày, một giờ, thậm chí chỉ năm phút. Nhưng dù sao, tôi cũng cần phải hệ thống lại đã, những suy nghĩ của hắn và cảm xúc của nó. Thời gian hắn đưa ra đã sắp hết rồi. Bây giờ là khoảng thời gian của tôi. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn cảm thấy cần phải vội vàng. Con người ta đôi khi không thắng nổi chính mình, ngay khi vừa vượt qua giới hạn, tưởng là mình đã thắng. Ừ, biết đâu, khi nhìn thấy thời gian đã hết, chị lại tự thưởng cho trí tò mò của mình, đến để chứng kiến tôi bất lực. Chỉ cần con người đó xuất hiện, là hắn và nó lại thức tỉnh. Và tôi nữa, chưa chắc tôi sẽ chống nổi sự khám phá thôi thúc cám dỗ. Tôi sẽ lại chiều chuộng hai đứa trẻ trong tôi, sẽ ngồi đó, lặng lẽ quan sát chị, mà quên mất mình đang dự định làm gì. Có thể, hắn và nó sẽ không giành giựt nhau để thoả mãn những lý giải của chính mình, không phải vì ngoan ngoãn, mà vì đã kiệt sức. Có thể chị cũng không nói gì, chỉ mỉm cười như chị đã nói. Nhưng… Nếu là nụ cười ấm áp, thì nó lại sẽ run rẩy, nếu là nụ cười ngạo mạn, thì hắn sẽ bị khiêu khích. Và hơn hết là, trực giác tôi sẽ nghe lời hắn và nó mà hoạt động hết công suất, sẽ hút hết chút sức lực còn sót lại dành cho việc hoàn thành dự định của tôi.

Nhưng nếu chị không đến. Hai đứa bé trong tôi sẽ như thế nào? Có thể chúng nó sẽ giả vờ quên, để cho sự tự ái trong tôi khống chế.Tình cảm, nó sẽ bảo không muốn lãng phí thời gian cho một người không muốn đón nhận nó. Lý trí, hắn sẽ nhún vai bảo là sự thường tình và tiếp tục suy nghĩ về thế giới đa nguyên. Mà không hề biết rằng, cả hai đã thực sự bước vào một thế giới khác. Cái khoảnh khắc cuối cùng của giới hạn, cả nó và hắn đã chết. Làm sao hắn có thể nhận biết được sự thay đổi đó. Đôi khi tôi thấy vì hắn yêu thương nó mà đã quá ngu ngốc khi không nhận ra cái chết của chính mình. Chẳng phải, nó và hắn sau khi đã rời khỏi một người đều trở nên vô cảm khi người đó quay trở lại sao? Nó thì cứ nghĩ là hy sinh cho hắn, hắn thì cứ nghĩ vì hắn mạnh mẽ, mà vô tình không nhận ra rằng, cả hai đều đã buớc vào một thế giới khác và con nguời kia dẫu hối tiếc vẫn không thể tìm ra cánh cửa giới hạn trong suốt đó. Vì qua một thế giới khác, bản chất của nó và hắn vẫn không thể nào thay đổi. Một người bạn của tôi từng nói, tình yêu không có khả năng giết chết ai cả, không ai có thể chết vì một con người. Nhưng tôi chưa bao giờ đồng ý về điều đó. Có những cái chết không ai nhìn thấy, có những cái chết không ai công nhận. Làm gì có cái lý thuyết về một thế giới đa nguyên huyễn hoặc ở thế giới khác. Nó tồn tại, ở trong chính cái thế giới này. Tôi đã lờ mờ nhận ra điều này khi chứng kiến quá nhiều cái chết trong tôi. Hắn không nhận ra, hắn còn phải phân vân suy nghĩ xem có nên kết thúc cuộc sống này không, còn cố gắng tưởng tượng xem có một thế giới nào thích hợp và dung hòa cho cả hắn và nó không.Tôi nhận ra, nhưng không cho hắn thấy rằng cho dù trong bất cứ thế giới nào, mâu thuẫn giữa hắn và nó vẫn muôn đời tồn tại, vẫn yêu nhau đến điên cuồng và ghét nhau đến kiệt sức. Tôi nhận ra, nhưng không muốn cho hắn biết về những dự cảm của mình. Vì tôi cần cả sự lỳ lợm của hắn và bản chất yếu đuới của nó. Vì nếu sự hoài nghi của hắn được trả lời một cách cụ thể thì hắn sẽ thôi không suy nghĩ nữa, hắn sẽ hoà nhập trọn vẹn vào nó, thì khi đó sẽ là một cái chết thực sự của tôi, vì hắn và nó sẽ không còn cần tôi nữa, một con người luôn cần thiết cho hắn và nó. Tôi vẫn luôn phải chứng kiến cái chết của cả hai, để hắn luôn hoài nghi, để đừng có một sự kết thúc.

Sự tưởng tượng của con người thật hết sức nguy hiểm. Không có giới hạn nào cả, không có điểm dừng nào cả. Tôi phải thoát ra thôi. Chẳng phải hai đứa trẻ của tôi đã thôi không nghĩ về người đó, vậy thì tôi tự cuốn vào để làm gì? Làm sao tôi có đủ khả năng để có thể phân tích mọi ngóc ngách trong tâm hồn một con người mà tôi chưa nhìn thấy? Trong khi, tôi vẫn còn chưa thể lý giải hết tôi, vẫn còn chưa tưởng tượng nổi những gì sẽ xảy ra trong tôi.

Có lẽ, tôi cần phải đi về ngay. Vì ở lại đây, những dư âm suy nghĩ còn sót lại của hắn sẽ làm tôi mất hết tỉnh táo. Và vì tôi cứ phải bị chi phối vào tiếng cọt kẹt của cánh cửa, tiếng bước chân. Bây giờ, tôi cần phải trở về căn phòng ngột ngạt trên gác xép mà không phải sợ hắn và nó làm phiền. Cả hai đang hấp hối. Tôi sẽ đủ sức cưỡng chế lại ý muốn lên mạng để tìm người lạ đó. Không. Ma lực của những lời nói, vòng xoáy ấy lại làm hắn và nó sẽ hồi sinh. Trong khi, tôi đang cần sự kết thúc. Và cũng vì tôi muốn cho chị phải hối hận, vì đã để lạc mất hắn và nó để thỏa mãn sự khát khao chiến thắng của chính chị. Trước giờ, tôi có đón nhận sự quay trở lại của ai đâu, thì tại sao, tôi lại chấp nhận ngoại lệ cho một con người không hiện hữu? Giới hạn ấy không phải là do hắn đặt ra như hắn tưởng, vì chỉ có chính tôi mới tồn tại lại trong thế giới của những con người đó, để quyết định có nên đánh thức hắn và nó hay không.

Nhưng, Chị có hối hận không khi nhận sự im lặng này? Hay rồi, cũng thường tình khi chấp nhận sự lãng quên? Hay vòng xoáy khát khao chinh phục lại cuốn chính Chị vào mình, để tiếp tục phiêu lưu trong trò chơi ngôn ngữ? Tôi chắc rằng chị sẽ không tìm ra được một tâm hồn khát khao được chia sẻ và cảm nhận như hắn và nó. Khi đó, chị sẽ nghĩ gì? Trong đời mình, những dòng chữ ào ạt của nó sẽ hiện lên trong chị bao nhiêu lần nữa? Cái cảm giác không bình yên có còn quay trở lại khi chị nhớ về nó, về những gì nó viết, về những gì hắn suy nghĩ?

Ồ, nhưng tại sao tôi lại phải suy nghĩ cho chị nhỉ? Tôi còn đang để mặc hắn và nó thoi thóp kìa. Tôi còn hai dự định cần phải hoàn thành trong ngày mai. Thời gian không còn nhiều nữa. Mà thời hạn này không phải do tôi đặt ra nên tôi không thể tự quyết định được như trong cuộc chơi với chị. Ngày mốt tôi cần đến. Tôi đã hoàn thành những điều cơ bản, những cái còn sót lại chắc cũng không đến nỗi không kịp trong tối nay. Chưa bao giờ, tôi có một niềm tin chắc chắn vào dự án của mình như lúc này. Miễn là hắn đừng bất ngờ hồi phục và miễn là chị đừng gọi.

Cảm ơn đất, tôi buộc phải về. Ngày hôm nay là chủ nhật, quán đóng cửa đúng bảy giờ.Tôi có thể nhẹ nhõm quay về mà không sợ những suy nghĩ truy vấn nữa. Khi tôi không phải gánh chịu trách nhiệm bởi những hậu quả, tôi có thể thanh thản. Cái kết này, tự chị chọn, chứ không phải tôi. Tôi không có lỗi gì khi tự bảo vệ mình cả. Một giới hạn, luôn tốt cho hắn và nó. Và khi đó, cả ba chúng tôi đều cùng được tồn tại.

Nhưng. Tôi vẫn không viết được gì hết, những gì tưởng tượng mới tẻ nhạt làm sao. Không có hắn và nó, tôi trở nên trống rỗng. Tôi lặng nhìn hai đứa trẻ đối nghịch đang xác xơ trong cơn bão mâu thuẫn. Thật ra, tôi lại muốn chị gọi trong lúc này, để giải thích, để tôi có thể có một kết thúc hoàn hảo hơn cho cuộc chơi này, vì như chị nói đó, không gì tốt hơn là sự thật. Để tôi khỏi loay hoay chọn lựa trong tưởng tượng những cái kết rối bời. Một cách vô thức, tôi online. Chị không có trên mạng, tôi chờ đợi. Mặc dù, tôi không biết nếu gặp chị tôi sẽ nói gì. Vì tôi cũng muốn im lặng, để xem chị nói gì. Và cũng bởi vì, tôi giận…Tôi không tin, cũng như hắn với nó là từ sáng đến giờ chị không hề check mail. 0 giờ rồi. Hy hữu lắm chị mới nán lại giờ này để lắng nghe sự ào ạt của nó.

Nhưng có dòng tin nhắn để lại từ lúc nào “ Em thân mến, không có giới hạn về thời gian và không gian đến mức phải dằn vặt như vậy. Tôi không thể gặp em vào thời gian này và chủ động được điều gì cả. Hãy suy nghĩ tốt và sống tốt, làm điều gì người khác hạnh phúc là mình hạnh phúc. Mong em luôn thành công trước quyết định táo bạo trong nghệ thuật.”

Hắn đã đúng, khi đoán rằng chị sẽ không tới. Vì hắn cố tình chọn ngày chủ nhật, ngày theo nguyên tắc của chị là không gặp ai cả. Nó cũng đúng, nó chỉ cuồng loạn lên để khiêu khích hắn mà thôi. Nó biết là chị sẽ không tới mà. Sự chia sẻ mà chị dành cho nó đã quá đủ rồi, nó đâu thể nào lạm dụng sự kiên nhẫn của chị cho một ý thích nhất thời. Nó thừa biết, và nó không hoang tưởng như tôi. Aha? Rốt cuộc, chỉ có mỗi mình tôi là nghĩ chị sẽ đến? Vậy nên lúc bước xuống đường, tôi đã nhìn quanh quất. Tôi nán lại…Giờ đây tôi hiểu rồi, tôi đã bị cuốn vào lúc nào không biết. Tôi không còn là kẻ đứng ngoài nhìn hai đứa nữa, mà bị chính những day dứt của hắn và nó cuốn vào. Bỗng dưng, tôi muốn gặp con người này quá! Chị là ai, mà để cho hắn và nó cùng kiệt sức khi xuất hiện trong vòng nửa tháng. Mà có phải nó và hắn yêu thương chị đâu, điều đó, bản thân hắn còn không lý giải nổi. Tôi phải nhìn thấy con người này thôi. Bây giờ đến phiên tôi, một con người cụ thể đưa vào lời nói của mình lời nói của tình cảm và lý trí, không hạ mình quá cũng không nâng mình lên qua. Chẳng lẽ chị có thể chối từ, nếu chị quả là người biết cảm nhận một cách sâu sắc như nó nghĩ?

“ Em đã không có duyên gặp chị trong buổi tối nay, dẫu em gần như online suốt. Thế cũng tốt. Vì kẻo không, trái tim ngu ngốc của em lại bị kích động vì phải lý giải những câu hỏi mang tính khiêu khích của chị.

Dòng tin nhắn của chị, có vẻ như, là một lời chia tay? Có vẻ như, từ nay về sau, sẽ không còn ai lắng nghe em nữa? Có vẻ như, em đã làm chị nghẹt thở, như lời em tiên đoán ban đầu? Có vẻ như, “ cuộc chơi “ đang dừng lại?

Em không muốn, nhưng vẫn không bỏ được thói quen vặn lại : “… làm điều gì người khác hạnh phúc là mình hạnh phúc…” ư? Vậy mà, có vẻ như, chị lại không muốn cho em một khoảng lặng trong thời gian này. Em cần biết bao sự yên ổn trong tâm hồn lúc này. Còn giới hạn đó, em sẽ nói cho chị biết khi em có thể xác định lại trạng thái của mình. Muốn gặp chị, đề nghị đó có gì là quá đáng, và vô lý? Nếu chị cho em biết điều đó, em sẽ dừng lại.

Và, cũng xin đừng đặt em vào cảm giác thắng thua. Bởi vì, em không nghĩ “ cuộc chơi “ này là trận đấu, và em cũng chưa bao giờ là người thắng cuộc. Chẳng hạn như lúc này đây, em đang hoang mang ngơ ngác, chẳng biết mình đã làm điều gì sai? Cảm nhận mình sai? Chẳng lẽ, chị không cảm thấy em nhỏ bé đến mức vô hại sao? Em không có khả năng làm hại ai cả, trừ chính bản thân mình.

Có những cảm nhận của em về chị đã được viết ra, nhưng em chưa thể gửi. Vì em vẫn cảm thấy chưa đủ. Nhưng, có vẻ như, số phận của nó cũng giống như những dòng suy nghĩ viết về người khác mà em đã cho chị xem, là, sẽ chẳng bao giờ đến được với người lẽ ra phải đọc?

Hay là, chị đã nghĩ về một điều em chưa kịp nghĩ về em? Hay chị lo xa về một điều em chưa kịp nghĩ tới? Ôi, giá như mà em có thể nghĩ được là chị cũng nghĩ thường tình như những người khác thì có lẽ, em không phải tự dằn vặt mình như thế này?

Em vẫn gửi lại chị lời nhắn cũ. Rằng, em vẫn ngồi bên “ cửa sổ “ vào hôm nay , như ngày hôm qua đã ngồi, để ngắm trời mưa.

Hãy đến! Pls!

“ Một con người, khi lạc, khó tìm nhau! “

Chị đến hay không, tôi không biết, nhưng tôi thật sự không muốn nghĩ về điều này nữa nữa. Tôi đã làm tất cả những gì có thể rồi. Sự chủ động vẫn đặt vào tay chị.Tôi nhìn đồng hồ, 3h sáng.Tôi vẫn chưa hoàn thành cái gì cả, tất cả vẫn còn là một chuỗi cắt ghép hỗn độn. Và bỗng dưng trong phút chốc, tôi muốn bỏ mặc tất cả. Mặc sự cám dỗ của sự thể hiện cái tôi đang gào thét, mặc dự án triển lãm cá nhân dang dở, và thậm chí, mặc luôn cả bài tốt nghiệp đang ở giai đoạn nước rút. Một ngày? Một tuần? Nửa tháng? Những giới hạn đó điều trở nên vô nghĩa. Khi lý trí và tình cảm đều thiếp đi, mọi đam mê đều có thể lụi tắt. Tôi phải đi ngủ thôi, dù đau đớn với hắn hay nhẹ nhàng như nó, tôi chui vào võng, cảm giác được ấp ôm quấn quýt. Cả ba chúng tôi, cùng ngủ. Sau nửa tháng trời mỗi kẻ một thời khắc lạc nhau…

( tt phần kết )

1 comment:

ma con ngờ ngờ said...

hay quá, mặc dù em ko biết cái gì hay nữa, nhưng em thích bài này quá!