Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Tuesday, November 10, 2009

Hát lót

hông hiểu sao mà 6h sáng rồi cũng hông ngủ được. tức quá, nằm hát nghêu ngao. tự dưng nhớ đến chuyện mới vừa cũ, thế là lấy máy quay ra quay minh họa. hahah.

chuyện cũ này bé xíu xiu, không có to. nhưng phải ghi ra để cho ai liên quan thì rút kinh nghiệm.

chuyện là vầy, tui vốn xuất thân là dân miền Tây, cái nôi của cải lương, nên biết hát trước tiên là mấy câu vọng cổ trong mấy tuồng cải lương hồi nhỏ xem. hồi nhỏ mê cải lương tàng canh, cứ diễn viên chính lên câu vọng cổ là ngồi lấy viết ghi tốc ký cho kịp câu vọng cổ. mà cũng chỉ có khả năng ghi lại được mỗi câu vọng cổ thôi, vì lúc đó lên nhanh quá, nên phải ghi tắt cho kịp.

kiểu như vầy nè : Đ O V L A Đ Q R C Ư H... C L H Đ H S H N C C R N A Đ A S A M A M C N T C N C G Q M.... sau đó phải ghi ngay lập tức kẻo quên, thành vầy nè : "Điệp ơi vậy là anh đã quên rồi câu ước hẹn. Có lẽ họ đẹp họ sang họ nhà cao cửa rộng nên anh đắm anh say anh mơ anh mộng còn nhớ thương chi người con gái quê mùa... "

(thề là tự nhớ, tự viết, hông có search trên mạng nha).

hồi nhỏ chuyên gia chia vai nhau đóng tuồng. Cứ chập tối là nhảy lên giường, đứa cái mền, khoác lên làm áo choàng hất hất kiểu Áo Vũ Cơ Hàn, kiểu tướng cướp, kiểu công tử, cười hahahah ngạo nghễ rồi hát : "Thôi hãy câm đi, đồ tên cướp biển ngu si khờ dại, đừng đùa giỡn với hiểm nguy, không biết sống chết là chi..." nên dù gì, lớn lên hông nghe nữa (vì bây giờ cải lương dở hơn xưa quá trời), nhưng cũng ngấm trong máu mấy câu, có thể thuộc lòng lòng. Mấy lần ngồi uống bia ngoài Pastuer, hứng lên thì hát chơi. Mà phải say thì hát vọng cổ mới hay.

vô chuyện chính, năm trước có anh bạn nghệ sĩ âm nhạc đương đại Hà Nội có lần đi hát karaoke cùng, khen giọng tui quá trời làm tui cũng vui vui. (dù gì thì nghe khen cũng đã chứ ha. còn khen thiệt hay đểu tính sau, vì tự tui biết tui hay gì dở gì mà. Chứ ai mà kêu tui là "người đẹp" là tui sực người đó liền vì tui đâu có ảo tưởng dữ vậy). Nghe khen xong cũng quên luôn.

bẵng đi hồi tháng trước thì phải, tự dưng buổi sáng đang ngái ngủ thì nhận được cuộc gọi của ảnh. ảnh kêu là tối hôm đó có biểu liên hoan âm nhạc đương đại (viện Gớt tổ chức á), hỏi tui có đi hông. tui nói tui cho vé mời bữa đó rồi, bữa sau tui mới đi. ảnh mới kêu tối nay em đi đi, anh định nhờ em hát giùm một câu vọng cổ trong bài Lan và Điệp. Tui mới mếu, anh ơi, sao anh không nói sớm cho em giữ giọng, nguyên đêm qua em hát karaoke gào khản cổ rồi. ảnh nói, hông sao đâu, giọng em nghe còn tốt mà. em chỉ cần lên sân khấu lên đúng 1 câu vọng cổ thôi rồi xuống. "em mặc gì anh ơi?" "không sao, mặc gì cũng được, càng quê mùa càng tốt"...

thế là tui phải ráng bò dậy, đi pha nước chanh uống, pha nước giá uống, pha bất cứ cái gì uống hòng cứu vãn chút ít giọng mình. thiệt tình là tui hông có ham chuyện lên sân khấu nhạc thể nghiệm đâu, nhưng vì là nghệ sĩ với nhau, hông lẽ từ chối người ta nói mình chảnh. thế là nguyên một buổi chiều chỉ chăm chăm chữa giọng. chiều không dám ăn sợ no nghẹn họng hát không được. 8h30 chương trình bắt đầu mà 6h tui phải chạy lên nhạc viện để tập ra sân khấu với test giọng, ánh sáng cho ảnh. ảnh dặn dò tui rất ân cần. nào là vừa giới thiệu thì em vầy vầy, ra chỗ này, đèn rọi vào em thì em bắt đầu lên vọng cổ " Điệp ơi... mai anh lên chốn thành đô nhà xe rực rỡ... xin đừng quên bến đò ngang con sông nhỏ chốn quê xưa em vò võ mong chờ..." xong nghe nổ cái ầm một phát, em đứng yên 5s rồi đi vô trong. xong.

Ui, nghe đơn giản vậy mà tui phải ráng tập thở để lấy hơi. xong rồi ảnh còn ân cần chỉ tui phòng hậu trường để có khát thì vô lấy nước uống, và một lát bước ra từ đó sao sao..." gần 7h tập xong, tui ra ngồi thềm nhạc viện ngồi chờ và thỉnh thoảng cất lên khe khẽ để không bị đứt hơi. Bụng đói mà hông dám ăn, ngồi chóc ngóc đợi gần 2 tiếng đồng hồ. Lúc sau nhỏ bạn tui vợ bạn ảnh nháy mắt nói, nghe nói lát nữa bà ca vọng cổ hả. sao hông rủ ai đi chơi cho vui. tui vẫn hông dám cười giỡn sợ mất giọng, miệng cứ lẩm bẩm lấy hơi.

tới hơn 8h, chuẩn bị vô ghế ngồi thì ảnh lại gần, và nói " em ơi, anh có nhờ cô nghệ sĩ cải lương hát câu vọng cổ này, nhưng vì sợ nghệ sĩ chạy sô trễ giờ nên nếu cổ tới ko kịp thì em lên nha. còn cổ tới kịp thì em cứ ngồi coi nha. có gì anh nhắn tin cho em"

Hớ hớ hớ... tôi hơi bất ngờ, không kịp phản ứng, mà cũng chẳng muốn phản ứng, gật đầu rồi đi vô. quay qua nói với đứa bạn "thiệt là may khi tao hông có kêu ba má anh chị em bạn bè đi theo vỗ tay khi tao xuồng câu vọng cổ ha, không thì giờ quê chưa." nhỏ bạn la lên "cha này kỳ dzậy, sao hông nói trước".

tui đang từ vai chính, rớt xuống cái bịch làm vai quần chúng luôn. Uhm, thiệt tình tui nghĩ vầy, muốn nói với ảnh mà chưa có dịp. là, tui hông có ngại đâu mấy cái chuyện đóng vai sơ cua cho người khác. giá như ảnh ngay từ đầu gọi cho tui thay vì khen giọng tui hay, nói này nói kia, thì cứ nói thiệt là, em ơi, anh có mời cô ca sĩ cải lương, nhưng sợ cổ chạy sô quá trễ giờ nên em đi tối nay xem, có gì em hát thế giùm anh nha. thì phải là đỡ tự ái biết mấy. tính dân miền Tây vốn thẳng tưng, có gì nói đó, nói lòng vòng chi cho mệt vậy, đợi tới phút 89 mới nói thiệt, đặt con người ta vô thế đã rồi. thiệt may là tui hông có mê được lên sân khấu mà rủ người này người kia đi coi không thì quê chết (hix, nhưng có nhờ thằng bạn đi cùng quay phim giùm để kỷ niệm chơi), hoặc ảnh im re đi chỉ tui với ảnh biết, vậy mà cũng lòi ra vài người biết, cứ tưởng tối đó tôi hát.

trước phần của ảnh 5p, tui nhận được tin nhắn "ca sĩ tới rồi, em cứ bình tĩnh ngồi xem nha". Hix, từ đầu tới cuối, hông thấy ảnh nói 1 tiếng xin lỗi nào hết á. hông thấy nói, em thông cảm vì tới phút chót mới cho em hay.

lúc về, tui nhờ nhỏ bạn nói lại với ảnh y vậy đó. là "chị H chỉ hông có ngại chuyện sơ cua đâu, nhưng phải chi anh nói từ đầu cho chỉ biết thì hay hơn là làm vậy. lỡ chỉ được lên sân khấu mừng quá, kêu bầy đoàn thê tử theo thì có phải quê quá trời rồi hông."

sau đó thì hông thấy ảnh nói tiếng nào với tui hết.

thiệt tình đây chỉ là chuyện nhỏ xíu, vui chơi. hát hay không hát với tui đâu có gì đâu, muốn thì thiếu gì dịp tui tự sướng. chẳng hạn như giờ nè. hahah, vì tức quá nên lấy máy ra thu minh họa ngay. (icon bò ra cười hà hà hà).

click here (nói trước lạ vọng cổ đó nghe, ai hông thích thì đừng click)

nhưng cái quan trọng là cách ứng xử chứ ha. từ đầu ảnh nói đểu, sau thì ảnh lại im lặng. tui tức nên cũng im re luôn. nhưng giờ tui nói xong rồi, không thèm tức nữa. ảnh có đọc thấy thì nhớ rút kinh nghiệm đừng có nói vậy với dân miền Tây lần nữa nha. 5h30 sáng nên giọng khàn căm luôn, y chang bữa đó.

No comments: