Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Sunday, November 1, 2009

tức quá, phải kể lại...

(tại vì có người hiểu lầm là tui đang chửi bạn trai cũ của tui, nên phải kể nguyên văn. vì nếu là "người kia" thì tui đã bỏ đi một nước, mắc chi ngồi nói.)
sơ sơ câu chuyện "sự độc ác đôi khi là cần thiết" , là vầy :

tôi đến quán bar nhạc rock nhỏ nghe nhạc theo lời rủ của một người bạn nhỏ. hôm đó tui mặc áo Che. có một anh chơi rock vừa xong, vãn. tiến lại gần. tưởng ảnh ấn tượng tán tỉnh gì, thì lại là :
- tại sao em mắc áo này?
- ớ...?
- thằng cha này có ý nghĩa gì với em?
- ơ... (tiếp tục tròn xoe mắt)
- tại sao không mặt áo in hình cha mẹ mình mà mặc áo hắn?
- uhm, áo này người ta in sẵn, tui không có tiền thuê ai in áo ba mẹ...
- có biết hắn là ai không?
- biết, nghe một nghệ sĩ Úc nói tay này giết người cũng nhiều.
- vậy tại sao mặc nó?
- heheh, tôi mặc không có nghĩa là thần tượng, thích thì mặc thôi.
- biết nó độc ác sao vẫn mặc?
- sự độc ác đôi khi cũng cần thiết... (heheh, tui vừa nói vừa cười, kiểu giỡn tưng tửng á)
- cái gì? nói cái gì? (ôi, cha này không biết giỡn)
- Hít-le cũng độc ác, cũng đâu thiếu người khoái biểu tượng của hắn.
- thì hắn đã phải trả giá.
- thì anh này cũng đã trả giá, cũng bị giết chết rồi còn đâu.
- nhưng mà, hắn có ý nghĩa với em lắm sao? (ôi, chả nhớ ảnh kêu mình bằng em hay cô ở giai đoạn này nữa, chỉ biết mặt ảnh đang phừng phừng giận dữ)
- ý nghĩa hay không kệ tôi, chẳng liên quan đến anh.
- hắn có ý nghĩa gì? thần tượng hắn à?
- ô hay, chẳng lẽ tôi thích lụm chiếc lá, hòn sỏi nào đó dọc đường mà tôi phải đi giải thích vì sao tôi thích à?
- tại sao biết hắn ác mà còn mặc?
- anh ngộ nhỉ, chẳng lẽ anh thấy ai mặc áo này cũng lại gần hỏi thế sao?
- chưa trả lời tôi, hắn có ý nghĩa gì?
- nè, tôi thấy dân rock mặt áo hình anh này nhiều lắm, ai anh cũng hỏi vậy sao?
- biết gì về thời trang rock mà nói? biết gì về hiphop, blah, blah...
- (vội xua tay, bực rồi à...) tôi hông có biết gì đâu. tôi dở lắm, hông biết gì về thời trang rock riết gì hết. mà tôi cũng hông muốn nghe, hông muốn nói, được chưa?
- (lúc này thì thành lớn tiếng, do cả quán về gần hết, chỉ còn dăm ba người) nói đi, hắn có ý nghĩa gì lắm sao?
- (cũng gay gắt theo) tôi không việc gì phải đi giải thích với anh, tôi mặc gì kệ tôi.
- (cười gằn), tôi biết em, em không biết tôi đâu, mà tôi biết em...
- tôi còn ko biết tôi là ai mà. nhưng tôi hỏi anh, ai đến chỗ này mà mặc áo in người anh ghét cũng bị anh thô bạo thế hả?
- tại sao không trả lời câu hỏi của tôi, hắn có ý nghĩa gì?
- chẳng việc gì tôi phải giải thích với anh. (lúc này thì chủ quán bar mới chịu can thiệp, lại kéo tay hắn. bạn nhỏ cũng kêu mình thôi, nhưng tui không có thích nhượng bộ, vì tui không thích hắn nghĩ hắn là chân lí, chưa kể, tui là khách hàng mà)
- (hắn vừa hậm hực đi ra cửa vừa chỉ tay vào mặt tui...), sự độc ác mà cần thiết à? vì có những người suy nghĩ như cô nên thế giới này mới như vậy đấy...
- ...ôiiiiiiiiiiii... (đến lúc này thì tui tức muốn khóc. vừa sợ bị hắn đợi ngoài cửa bụp mình, vừa tức vì không ai bênh mình hết. Huhu).


Posted by Himiko. Nguyễn at 12:19

1 comment:

phinstar said...

em chưa bao giờ gặp 1 người thô lỗ như thế, nhưng giả sử trong trường hợp của chị thì cũng tức giận thiệt. Thông thường em bỏ lơ và xem người ta là vô hình vì không cần thiết phải tiếp xúc và trả lời những người như thế chỉ làm mình mệt công thêm.