tôi chưa bao giờ ngạc nhiên hay lạ lẫm vì bất kỳ khoảng thời gian nào đã qua trong đời mình. và hơn ai hết, tôi tôn trọng những cảm xúc hồn nhiên trong sáng của đứa trẻ trong tôi. có thể những "hồn nhiên" đó dưới mắt người khác đã bị suy nghĩ biến dạng đi méo mó thành một chủ ý nào đó, nhưng tôi sẽ giữ mãi những khoảnh khắc đó cho mình.
tôi đã tưởng cái phần "trong sáng, chân thành" trong tôi đã chết từ lâu rồi, bởi từ năm 24 tuổi đến giờ, tôi đã thôi không còn dành điều đó cho bất kì mối quan hệ nào cả. vậy nên tôi mới ngạc nhiên vì sao nó lại trỗi dậy vào lúc này, chính ngay lúc tôi mệt mỏi và kiệt sức vì những điều rắc rối từ công việc, con người.
No comments:
Post a Comment