Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Sunday, October 29, 2006

Thông báo về Halloween...

Tối mai, từ lúc 9h, Himiko sẽ chính thức tắt đèn..., chỉ để vài ngọn nến lập lòe, nền nhạc hơi hơi lành lạnh. Thân mời bà con đến hoá trang tham gia ( trong trường hợp muốn hóa trang ở Himiko đề nghị đến sớm hơn  để chuẩn bị , có chuẩn bị ít ít màu vẽ ( free ), và một số mẫu mặt nạ giá từ 30.000 đến 70.000). Không bán vé vào cửa. Chỉ tính tiền nước uống ( y như cũ, không phụ thu ).


Ghi chú : Đề nghị tự xử lý phương tiện di chuyển, vì sẽ mang 1 số bàn ghế ra ngoài sân, nên sẽ không có chỗ để xe. ( Chỗ vẫn thường giữ mỗi khi có triển lãm thì đóng cửa sớm ( 22h30'), nên mong mọi người thông cảm ).


Thời gian : kết thúc lúc 12h.


 


3444v.

Halloween

Chuẩn bị sơ sơ cho lễ Halloween,vì chẳng còn đầu óc nào suy nghĩ cho cuộc triển lãm ( dù chỉ còn 2 ngày thôi ).


Chẳng biết sao, chỉ thấy mình ớn lạnh khi nhìn bức tường loang lổ màu...máu. Chọn được vài điã nhạc ma quái, nổi da gà. Thành công đến nổi, có 3 cô gái ghé uống cà phê, ngồi đuợc đúng 2 phút đứng dậy xin phép ra về vì sợ quá!


Cũng chẳng tổ chức lớn lao gì. Từ tối mai sẽ tạo cảm giác ảm đạm rùng rợn cho khách ngồi uống cafe. Tối mốt chính thức chơi hoá trang nhè nhẹ. Chẳng còn tâm trí nào để vui chơi, nên mọi người cũng đừng thất vọng quá!


Thật ra thì, có cần phải tạo không khí lạnh lùng ghê rợn này đâu. Quan hệ con người ta với nhau, nhiều khi cũng lạnh không kém.


 


 

Saturday, October 28, 2006

Hậu chôm cây...




Gốc cây bị tay giang hồ vòi tiền... 2 năm rồi vẫn nằm yên chỗ cũ... Phần còn lại nhìn giống như 1 con thú hoang, đang ngoác miệng kêu gào. Có cả chiếc răng nanh nữa chứ.


Tội nghiệp 2 cái cây, xin nhập hổ khẩu cho nó hoài không được. Giận mình vì quá ham cái rễ nó hòa quyện vào bức tường mà cướp về, giờ lại không có nơi cho nó sống. Ở quán không có chỗ cho nó, với lại, có lẽ cái sân sau này sẽ giải tỏa, nên đâu thể nào trồng nó lên rồi sao này bị đốn mất như mấy gốc cây đã nhìn thấy được. Số phận Himiko cũng long đong, thời gian cũng chẳng còn nhiều, đâu để nó chịu chung số phận được. Hay là xây 1 bức tưởng giả cho nó trèo đỡ thèm, rồi khi nào đi bốc nó đi theo? Mà chỗ đâu mà xây...


Thôi, giải quyết tạm thời là cho nó chui vô chậu làm kiểng. Nhục ghê. Rễ nó đẹp thế, sức sống nó mãnh liệt thế mà phải chui vô cái chậu nhỏ xíu, rễ bị giấu xuống đất, không có cơ hội vươn ra. Vứt nó 2 ngày ở góc sân mà vẫn sống tốt. Nhưng nó cũng còn trẻ dại, thử thách sức chịu đựng quá mức thì chẳng bõ công mình thực hiện phi vụ quá đẹp. Thôi đành cho vô chậu ở tạm vậy.

Thursday, October 26, 2006

Mặt nạ lễ hội hoá trang...




Himiko visual saloon xin trân trọng thông báo :


Từ tối mai, tại không gian himiko visual café sẽ có cuộc trưng bày mặt nạ hóa trang do sinh viên Mỹ Thuật vẽ. Hàng độc, mỗi kiểu duy nhất 1 cái, trưng bày khoảng trên 20 cái. Mời các bạn đến xem ( thích thì mua, không thì ngắm thôi cũng được ) :)




 




Ghi chú :


Màu sắc mặt nạ sau khi chụp ảnh đã được chỉnh sửa khác đi do tôn trọng bản quyền của tác giả.


 

Hôm sau - ngày không ngủ

Dọn dẹp...


Sau khi phụ dọn với tác giả, tự dưng không ngủ được nữa. Thức cả đêm, sáng vội ra ngoài uống cà phê hẻm Trịnh, phát hiện 1 cây bồ đế rất dễ thương mọc trên vách tường. Tự dưng ước có nó ( Vì nhiều lần nhìn thấy mấy cây mọc rễ to thật đẹp do giải tỏa mặt bằng bị chặt đi không thương tiếc. Bao nhiêu lần nhìn những cái rễ cổ thụ to mà đi không dứt.


Cậu bạn lâu ngày gặp lại tình cờ ở hẻm Trịnh, hứa là khi đêm xuống sẽ lấy giùm mình cây đó ( cây vô chủ mà, gió thổi chồi cây bám trên vách tường, rồi mọc luôn...)



Hôm nay một ngày thật dài. Không ngủ buổi sáng nên đi được vài nơi có ích. Nhất là chuyện ghé đường Hàn Thuyên...


Hình như ngày nào himiko dọn triển lãm là y như rằng ngày đó vắng khách. ( Dù ưu tiên cho khách nhiều hơn, là hễ có khách thì ngưng làm. Heheh


Dân Mỹ Thuật giỏi ghê chưa!



Nhưng vẫn có 3 vị khách ghé xem triển lãm ( trễ mất rồi ) chịu ngồi ở lại mà không bị gián đoạn công việc.



3h chạy với Vi ra chợ Tân Bình mua vải về may nệm ghế.

Phát hiện ra một cây cũng mọc trên tường với chùm rễ thật dài... Lần này cây mọc ngay trong tầm tay với. xách máy lại chụp hình thì ông giữ xe hỏi chụp chi vậy, cười bâng quơ " dạ, thấy đẹp thì chụp ". Rồi hỏi, mình xin có được không, tự dưng nhận được câu trả lời mà muốn phá ra cười " Có người xin rồi ". Ahahahahahahahah... y như mầy cha giang hồ ở đường Hàm Nghi 2 năm trước, đứng tần ngần trước cái gốc quá đẹp của cây si ( bị người ta đốn bỏ khi phá đi bức tường ) mà đi không nổi, liền hỏi xin anh phụ trách xây dựng ở tòa nhà đó. He ok rồi, chạy đi kêu xích lô chở về ký túc xá. Tự dưng một tay mặc quần cụt đến bảo muốn lấy phải trả tiền, không thì bỏ lại. Tiền trả xích lô còn trả lên trả xuống, đâu đủ tiền cho hắn, mà cũng thấy vô lý. Anh xích lô sợ rắc rối nên bỏ đi. Rốt cuộc, đànht ức nghẹn mà bỏ lại ( vì 2 năm trước còn làm sinh viên mà, còn chưa biết mang về để đâu, lấy gì có tiền trả vô lý cho tay giang hồ đó được ).


rễ dài, đẹp, mà bức tường cũng đẹp. Sau này lớn, rễ đan với tường, đẹp phải biết!



36 tiếng đồng hồ không ngủ, cảm thấy mệt mỏi nên để Vi đi may áo gối 1 mình, về trước. Trong 1 ngày có 2 bức ảnh cái cây mình mê...

TỐI... đi chôm cây... của trời ...


( thì chẳng phải gió đã gieo hạt những cây này lên gờ bức tường là gì? )


Cố ngủ sớm mà không được. Xuống quán ngồi. Quán vắng, tường trống. Sau mỗi cuộc triển lãm là một sự trống vắng ghê gớm!


11h tối. Bỗng nhớ lời hứa của cậu bạn trẻ. Gọi điện thoại. He đến trên chiếc xe khá độc của Tây Đức, loại xe 2 thì, có chừng 1, 2 chiếc ở SG. Đất ơi, đi ăn trộm cây mà đi xe vừa ồn vừa có đặc điểm.


Đến hẻm Trịnh. Loay hoay khong biết làm cách nào leo lên được bức tường cao hơn 3m, dù đã đứng trên chiếc xe. Cậu bạn đang cố gắng 1 cách vô ích thì ngeh tiếng ai đó, quay lại, thấy 1 anh bận xà lỏn, ở trần. Thì ra, anh bảo vệ tòa nhà bên kia thấy 1 tay loay hoay tìm cách trèo tường nên nhắn anh này chạy ra. Cũng may là mới 11h hơn, nhà hàng sài gòn xưa vẫn còn bàn nhậu ồn ào, kẻo không bị tưởng là trộm thiệt...


TRỘM... được trợ giúp!!!


Cậu bạn trẻ nhìn xuống, hỏi tự nhiên như không " Anh ơí! Có cái thang không, cho em mượn để lấy cái cây này với! " ( Cậu này vốn khéo ăn nói với cái giọng êm ru )


Vui dễ sợ. Anh bảo vệ đó không những cho mượn thang, mà còn, đem dao ra cho mượn, vì có 1 rễ đã ăn sâu vào lòng tường.


Cái cây đẹp hơn sự tưởng tượng, bỏi có cái rễ có hình 1 con thú đang nằm phục... ( mà lúc ngồi uống cà phê nhìn lên không thể thấy.



cảm ơn anh bảo vệ và một anh nữa tò mò ra xem, anh ta cũng nhận ra chiếc xe độc của cậu bạn thường ghé hẻm này uống cà phê. Thế là hạn bữa sau sẽ mời anh uống cà phê hẻm. ( Nhưng thiệt xấu hổ, quên mất tiêu gương mặt của người tốt bụng đó luôn )


thừa thắng xông lên...


Kể luôn chuyện hồi chiều. Cậu bạn nói, vậy chạy luôn lại đó nhổ cái cây đó luôn. Cây này thì không cần tiếp sức rồi, nhưng sợ tay giữ xe đó  đã " địa " cái cây rồi. Nhưgn nói là làm, 2 đứa chạy ù lên Tân Bình. Chiếc xe cậu bạn nổ to như 1 chiếc xe lam. Nhổ cái cây dễ ẹt, vì rễ mới mọc ven tường thôi, chưa có cơ hội chui vào trong ( vì mọc trên gờ tường chứ kh6ong phải trên thành bức tường ), nhưng đến khi nhảy lên xe dzọt thì đạp máy hoài không nổ. Xe hồi hộp thay người. Của đáng tội, cây hoang cây dại mà sao khổ thế không biết. Ai biểu mình mê cây chi cho đau tim thế.


Nhưng, rồi xe cũng nổ, và tha đuợc 2 cây về đến nhà...


Wow, 2 đứa ra vỉa hè Pasteur tự thưởng cho mỗi đứa 6 chai bia, đến 2h30.


Đi chôm cây háo hức giống y như con nít. Mà đến lúc ngồi uống sao buồn quá! Hình như con người ta đừng nên cởi lòng ra trực tiếp với nhau. Những góc khuất tuổi thơ nên đóng lại. Đừng khơi gợi nữa, cậu ạ! Tôi sẽ không nói gì về tôi ( bằng lời nói trực tiếp ) đâu, dù hiểu và đồng cảm. Không hiểu sao lúc này hầu như không thể nào mở miệng nói gì ra ngô ra khoai bằng lời cả, nên sợ những chuyện mang hơi hướm tâm sự gần gũi. Có lẽ, ồn ào suồng sã trót quen rồi, để đừng nghĩ ngợi thêm, đừng đa mang thêm chuyện người nữa...

Ngày cuối của sắp đặt " Hội tụ..." ở Himiko

Ngày này có nhiều người đến xem, có cả người mới lẫn người cũ. Có cô bé đã đến vài lần, rủ thêm cô bạn mới đến xem.


Có 2 cô bé đến nhưng ngại không dám len vào bàn đã có khách để xem. May là kịp thời phát hiện bước ra khuyến khích ( vì là ngày cuối cùng mà ).


Tiếc cho 7 bạn đến nhưng vì không còn bàn nên không vào, dù đã bước ra mời là " cứ vào xem triển lãm, vì hôm nay là ngày cuối cùng ".


Ba tác phẩm đã được bán ngay trong đêm cuối cùng ( khách quen mua 1, himiko mua 2 ).


 


Cô bé đã đến vài lần



tác phẩm đã được bán :


Khách quen mua : ( vì tôn trọng bản quyền khách đã mua nên xin phép chỉ đưa hình gợi gợi và thu size thật nhỏ )



 


Himiko mua :


Mua đứt gã đàn ông thô bạo này rồi... ( chỉ gã đàn ông thôi ) để cứu người đàn bà này...


 


Và mua chính mình...( tự cảm thấy chứ không phải tác giả nhìn mình làm, heheh... )


 



Tác giả đang thu dọn... vào lúc 12h khuya... (  kết thúc lúc 2h )


Monday, October 23, 2006

Entry for October 24, 2006




Ngày mai là ngày cuối cùng của cuộc triển lãm " Hội tụ...", mà vẫn chưa chụp hình xong hết những gương mặt, những mảnh đời nho nhỏ được hiện ra ở các góc độ... Tác giả đã tháo xuống 3 bức tranh và mang về 3 cái hộp lớn để gửi hành lý về Nhật trước. Còn lại các hộp nhỏ và những gương mặt. Chỉ còn mỗi ngày mai để ghi hình. Hổm rày bệnh, nằm vùi, cứ nghĩ là, còn thời gian mà, còn thời gian mà... Thoáng cái, đã đến ngày cuối cùng, mà vẫn chưa nhìn xong hết những câu chuyện đời...


---------


Lâu lắm rồi không đụng đến đồ nghề, một buổi chiều bỗng cầm lấy bút ký họa 1 cô bé nhỏ nhắn làm đang ngồi online ở Himiko. Tiếc là, vừa cầm bút lên là cô bé chuẩn bị ra về, hý hoáy vội , nét vụng quá! Nhưng có lẽ, nếu nhìn thấy ký họa vụng này, cô bé vẫn nhận ra mình.


Phải ráng tranh thủ thời gian tập tành trở lại. Sắp đến triển lãm ngành rùi. Còn nửa tháng thôi, kịp không ta?


http://www.4travel.jp/overseas/area/asia/vietnam/blog/?PN=2


LâNhắn tin :


 


Bạn phóng viên Mực Tím ơi ( Thục Vy???)! Xin lỗi bạn nhiều nhiều! Chiều nay tôi lu bu quá mà điện thoại lại hết pin, rồi tác giả lại không qua, quay qua quay lại không tìm thấy card của bạn đâu hết, nên không nhắn tin được cho bạn. Đọc tin này thì nhắn tin cho tôi số điện thoại gấp nhé, hay là tối mai bạn đến, chắc chắn tác giả sẽ có mặt, vì tối mai là buổi cuối cùng, và sau đó tác giả sẽ đóng gói tác phẩm lại luôn... Đừng giận nhé!


 


2960v.

Saturday, October 21, 2006

Đính chính chút xíu từ bài viết trên tuổi trẻ online, heheh

http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=167920&ChannelID=100




 


Image
Góc Himiko - Ảnh: Nhã Anh
TTO





Himiko café (Huỳnh Tịnh Của) thực ra là một visual art saloon, nhưng cũng khá thích hợp nếu bạn muốn tìm một không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi buổi trưa. Quán vắng, ghế nệm êm, gối êm, nền nhạc Leonard Cohen dìu dặt. Tông màu đen đỏ rất “art”, không khí trong quán khá dễ chịu, thoải mái vì mọi người chỉ dành cho nhau một sự quan tâm vừa phải.


Không gian ba quán cà phê trên đều nhỏ xinh, ấm cúng nên bạn có thể yên tâm rằng giấc mơ mình không “đi lạc” quá xa. Giá nước hơi cao (khoảng từ 30.000 đồng) nhưng cũng chấp nhận được khi ở đó, bạn có những phút giây nghỉ ngơi thoải mái, dễ chịu...


---------------


Đính chính :  Cảm ơn tác giả đã đưa thông tin về Himiko, nhưng...giá nước ở Himiko từ 18.000, chứ không phải từ 30.000, bạn ơi! ( Chính xác là từ 18 - 36.000 ).





2820v



Wednesday, October 18, 2006

Những câu chuyện trần gian...




                                                           photo : himiko.nguyen


-------------


Mỗi ngày tôi bắt gặp những câu chuyện đời khác nhau qua mỗi tâm trạng buồn vui. Gần đến ngày kết thúc triển lãm rồi, mà tôi vẫn chưa ghi lại hết những mảnh đời ấy. Tối nay dành một góc bình luận ngắn về giới hạn, những gương mặt con người, ngay trên mép vực, ranh giới giữa kết thúc và bắt đầu... 


 


Dòng sông người...



 


đoạn dốc



 


Xuôi ngược...






" Ta là vua! Tâu bệ hạ! "



 


" Oẹ oẹ! "



 


" Bình tĩnh! Nghe đã rồi "oánh" cũng chưa muộn mừ!!! "



 


" Ui da! Uýnh thì uýnh chứ đừng có cắn nha! "



 


 


Hồi nhỏ bị đánh đau đâu có khóc đâu, lì lắm mà! Sao lớn lại kém chịu đựng hơn?



 


" Má ui đừng đánh con đau!"



 


Mưu sinh...



 


Hình ảnh này có lẽ là cảm xúc dịu dàng nhất mà tôi nhìn thấy ở đây. Gương mặt phụ huynh nghiêng nghiêng lắng nghe từng lời của đứa trẻ một cách rất chăm chú ( dù có thể, nó nói lời ngây ngô lắm ). Nét mặt đứa bé đang rất nghiêm túc, nói chuyện kiểu như người lớn với nhau. Ấm cúng làm sao!



 


Đừng đẩy tôi! Phía trước là vực thẳm...



 


Một bước nữa ........................................................... là rơi...



 


Không một bàn tay...


_
Đường cùng






Làm người chẳng có gì vui!

Thôi thì về lại chân trời xa xăm...



Về...





Sunday, October 15, 2006

Ngây ngô...




                                                                   photo :  himiko.nguyen





------------------


 Tôi đang cố gắng lấy lại nụ cười ngày xưa vẫn luôn thường trực trên mặt mình, để thay thế cho sự bẳn tính đáng ghét gần đây của mình. Dù sao, đã trót cảm thấy mình không bao giờ được đối xử như một người lớn thật sự. Thôi thì, mãi là một đứa trẻ ngây ngô vậy.








Nhìn phía trước ngây ngô yêu đời thế, nhưng có mấy ai nhìn từ phía sau? Một dáng thõng thượt, sắp rơi xuống vực. Một bàn tay không chìa ra... tôi sắp rơi rồi...


 


2611v.

Hội tụ - những gương mặt khóc cười...




Ai đó đã hỏi tôi chọn gương mặt nào cho mình trong gần 200 gương mặt con người ở sắp đặt " Hội tụ ..." của SHINOBU, tôi đã chọn gương mặt này.



Có thể, ai đó sẽ phì cười, và bảo rằng tôi đâu đến nỗi khờ khạo thế. Dù không phải đó là gương mặt duy nhất tôi thấy cảm xúc của mình, nhưng, là hình ảnh của tôi của hơn 25 năm. Luôn khờ khạo và yêu thương mãnh liệt. 


 


Điều làm tôi hơi buồn là có nhiều người trong giới art đến xem triển lãm nhưng rất lười đi ngắm từng gương mặt nhỏ xíu. Chắc là thoạt nhìn, họ tưởng đấy là trò chơi búp bê trẻ con. Nhưng cũng có nhiều người rất chịu khó đi vòng quanh tác phẩm, và dí mắt vào từng gương mặt nhỏ xíu. ( Có một quan sát vui là, hễ ai đó xem chăm chú một gương mặt trên tác phẩm, thì gương mặt người đó tự nhiên có xu hướng biểu hiện giông giống trạng thái đó ).


  Gần 200 hình nhân được làm bằng chất liệu đất sáp nung, vẽ màu ( kích thước nhỏ, khoảng 10 – 20cm ), được sắp đặt trên bục gỗ có đoạn thấp cao, dài và khúc khuỷu . Nhìn tác phẩm, tôi chợt nghĩ đến cảnh những căn nhà đột nhiên biến mất, và khi đó, con người sẽ đứng lao xao như thế này ( điều này thường xuất hiện nhiều trong tưởng tượng của tôi, nay mới gặp tác phẩm minh họa rõ nét nhất ).  Những vị trí hình nhân được sắp đặt rất tinh tế và thật khó để thay đổi. Từng mảnh đời hiện ra qua những gương mặt đầy cảm xúc. Có đau khổ, có giận dữ, có nham nhở, có đắc thắng, có cuồng bạo, có dịu dàng, có mưu mô, van xin, có ruồng bỏ, có ngây ngô, có trầm lắng... Từng nhóm, từng nhóm một những hình nhân cô đọng lại những cảm xúc vẫn hiện diện trong cuộc sống đời thường... 


 Những cảm xúc được biểu hiện cụ thể sinh động. Nhiều lần tôi bắt gặp những trạng thái cảm xúc của mình trong những gương mặt đó...


Lẽ ra phải viết một bài bình luận hoành tráng vào, nhưng tôi mệt quá, và bản thân tác giả cũng không quan trọng điều đó. Thôi thì, Xin phép bình luận vui theo những cảm xúc bất chợt của mình.


Himiko.nguyen


 


Theo người, người chạy!



 


Chạy người, người theo!



 


Có ai chưa từng quỳ xuống trước tình yêu chưa?



 


Heheheh, zoom cận cảnh mình kìa. Tội nghiệp chưa. " Tôi xin người, cứ gian dối..."


Hahahahaha !!!!!!!!!  hặc hặc...



 


Kẻ ngoảnh đi cũng đang ngồi sát mép vực, thôi, quỳ yên tại chỗ mà xin, đừng tiến tới nữa...



 


Hặc hặc hặc... ặc ặc ặc...


Họ cười chế giễu kìa...