Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Saturday, September 14, 2013

lạm bàn

hổm rày thấy mọi người cứ sến sến liên tù tì, m im nhìn, hông nói gì, nhưng tới hôm qua, thấy vài người bắt đầu nhầm lẫn giữa nhạc vàng và nhạc xưa (tiền chiến), chọc lại vết ngứa m từng tranh cãi với anh nhạc sĩ đương đại HN, khi m hát bài "Cho người tình lỡ", được một anh HN khen hay, cái ảnh nói vô, ờ, H chuyên trị nhạc vàng mà.

http://www.youtube.com/watch?v=AicBmsaUU3w&list=UUHhgdlYrbCKexQYVI6g9zHg
(trong đây có đoạn ngưng 1 xíu để cãi).

hôm qua thấy 1 cậu nói về ..., và hôm nay nhìn thấy một bạn trong list friends gom cả mấy bài của Phạm Duy vô làm nhạc sến, m không thể im lặng được nữa.

trong dòng tiền chiến cũng có cấp bậc phân loại như nhạc mới bây giờ, có nhạc sang và nhạc sến rũ, sến rện, sến nhảm, chớ nào phải nói sến có nghĩa là gom toàn bộ vô 1 cục để đó. Nói nào ngay, hồi nhỏ m thường phải nghe theo nhạc má nghe, hông có nhiều chọn lựa, nên thường phải nghe Chế Linh, Tuấn Vũ. Trong khái niệm của m, chỉ có dòng nhạc rên rỉ đó mới là vàng, là sến. lên Sài Gòn rồi, được nghe nhiều nhạc sang hơn, chơi với mấy bạn cũng có gu âm nhạc tốt, nên từ đó biết Thái Thanh, Phạm Duy, vài bài Trầm Tử Thiêng, một số bài hay ho khác của Vũ Thanh An nữa. và cũng tùy vào môi trường mà nghe mà hát, chớ nào phải lúc nào cũng duy nhất 1 tông. chẳng hạn trên bàn nhậu lề đường, chủ yếu là vui đùa, có lúc hát nhạc sến, chẳng hạn như những câu : "xa nhau, xa cách nhau rồi...ta lại xa cách nhau rồi...", rồi lại "giết người trong mộng". nhưng tâm trạng khi đó không phải là ảo não sướt mướt, mà như một sự giễu nhẹ, cười cười tâm thế bi quan... buồn sao được khi cả nhóm 3 người gào lên mấy bài đó rồi phá ra cười...

 dù có lúc cũng mở bài giết người trong mộng Ngọc Anh hát để nghe đi nghe lại 1 mình, nhưng sao gọi là yếm thế, tư duy nhũn não trong khi những lúc rơi vào trạng thái thất tình, người ta cũng cần nghe vài bài như thế để thấy nỗi đau tình không là của riêng ai. để cần giết hình ảnh của người đó (chỉ-trong-mộng thôi mà...) để lòng tin yêu con người phục hồi mà còn có thể cất bước đi tiếp (chớ đâu như những kẻ mù quáng biến cả luôn thành thật vì không thể giải tỏa).

chưa kể, còn tùy vào cách thể hiện của ca sĩ mà bài hát thành sến rũ hay sến sang. mấy bài nhạc của thế hệ anh nhạc sĩ đến từ miền máu đào ấy, tôi vẫn có cách thể hiện cho sến rện, và bài từ vùng nước lã vẫn hoàn toàn có cách làm sang. tôi có cảm giác như vì cả một thời gian dài những người ở miền máu đào bị đổ khuôn suy nghĩ, cứ là nhạc tiền chiến, nhạc bị cấm lưu hành không phải là dòng nhạc đỏ thì bị gom hết vô là nhạc vàng. mà hễ cứ vàng thì là sến. đó là cả một quãng thời gian khá dài, nhưng tôi chỉ kiểm chứng được qua những người thế hệ tôi về trước, cứ nghe dòng nhạc trữ tình là gom hết gọi là nhạc vàng.

có một cậu từ miền máu đào chửi rất độc, nào là tư duy yếm thế và man di, và cậu đã dẫn chứng ra bài "Nhẫn cỏ" mà tôi chưa từng hát của Vinh Sử, tôi không phản đối vì chuyện những người trẻ rền rĩ sướt mướt mấy bài sến rũ đó đúng là yếm thế thật, tôi chỉ thắc mắc, không biết cậu đã chia biệt được hoàn toàn khái niệm đã bị đóng gói từ xưa giờ không? và có biết kiểu hát-chỉ-để-mà-chế-giễu không?

cậu bạn quen trong friends list thì dẫu là từng like ủng hộ 1 status cậu chia sẻ, nhưng hôm nay thấy cậu post tiếp thì tôi cũng không hẳn hoàn toàn là đồng tình, vẫn hỏi câu hỏi đó, cậu đã hoàn toàn chia biệt khái niệm về dòng nhạc xưa chưa? vì Elvis Phương trong mắt tôi hoàn toàn không thể hiện theo gu sến, mờ là gu sang. cho nên, nếu dẫn chứng nhạc anh, thì tôi không đồng tình với chữ sến.

một mình mà ôm đàn hát thì không thể nào hát mấy bài cỡ giết người trong mộng được, thấy vô duyên cùng cực. chỉ có thể là mấy bài trữ tình thôi (và loạt bài không tên cũng được).

http://himikonguyen.blogspot.com/search/label/my%20voice

có dạo còn lên kế hoạch đi hát dạo với cậu bạn nhà báo nữa kìa, mà hát dạo thì chỉ có thể là sến, xưa và vọng cổ, chớ làm sao hát "Đường xa vạn dặm" được. :P có hát được cũng hát theo gu sến, sướt mướt ảo não cho vui hà. :D và bàn nhậu lề đường mà hát theo gu sang của phòng trà thì thiệt là lãng nhách. :D

thời gian sau này thì vì tìm chép cho Má nên thoảng cũng nghe mấy bài của ca sĩ Hoàng Oanh, như một kiểu hoài niệm.

P/S : về sự tích vì sao có chữ sến, tôi nhớ là lâu lắm rồi có đọc, hình như là xuất phát từ bộ phim nào đó từ Đông Âu, trong đó có nhân vật hình như là Maria Sên gì đó. vô google tìm thì thấy như vầy :

nhưng trong trang này thì tôi thấy được cái tên diễn viên mà tôi đọc đầu tiên đó :

http://www.saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/NguyenTaiNgoc/sen.htm

Thursday, September 12, 2013

chữ...

I. (1994).

II. (1995). 

Wednesday, September 11, 2013

cô đơn

1. (1994)

cô đơn ơi mi thương xót chi ta,
mà cứ mãi...
..................theo ta hoài vậy?
nửa cuộc đời ta...
.........................mải mê trốn chạy.
mệt mỏi rã rời, mà cứ mãi...
.......................................gặp mi!

2.(1995)

từ bây giờ mình là bạn của nhau.
cô đơn ơi, mi gật đầu đi nhé!
một tiếng cười, dù chỉ là rất khẽ.
trong thinh không, vang vọng đến muôn lần.

cả cuộc đời, ta tìm kiếm tình thân,
để sưởi ấm cõi lòng giá lạnh,
để quên đi nỗi đau ám ảnh,
                                                         để buồn vơi...
....................và hạnh phúc nhân đôi.
                                                               nhưng cuộc đời...
..........................cái gì tìm thì lại hóa xa xôi!

 từ nay đến cuối cuộc đời,
 ta chỉ có mi gọi mi là bạn!

 dẫu có lúc ta tột cùng chán nản

 cũng đừng bỏ rơi ta, ta sợ vô cùng!

3. (1996)

mi bây giờ cũng chẳng phải bạn ta,
cô đơn ơi, mi thật là độc ác!
chẳng lẽ mi nỡ nào trừng phạt,
cho những ngày ta đã trốn chạy mi?