Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Monday, April 30, 2007

Comment (tt)

...

Dài dòng...




Trước giờ, tôi vốn luôn độc lập với những tổ chức triển lãm của mình. Tôi chưa thực làm việc với một curator nào một cách nghiêm túc cả. Nhất là sau việc tổ chức triển lãm cho Shinobu ( hội tụ ngày 3 tháng 10 với 200 gương mặt trần gian ), một triển lãm có uy tín nhất tại Himiko, có vai trò của cuarator, nhưng rất mờ nhạt, thì tôi cũng không mường tượng được công việc của một curator là gì. Vì, trong cuộc triển lãm của Shinobu, Curator chỉ đơn thuần viết 1 bài giới thiệu, rồi đến dự khai mạc, xong. Mọi việc, từ xúc tiến gặp gỡ nhà báo, đến PR đến tất cả các khâu, đều do Himiko lo hết...

Hồi tháng 1, khi được 1 nhà báo nước ngoài hỏi về những triển lãm sẽ xảy ra ở Himiko để viết bài giới thiệu, tôi có nói sẽ làm 1 triển lãm ảnh nude tên là ZOOM. Mong muốn của tôi lúc đó, chỉ là, thể hiện 1 loạt ảnh khác với những suy nghĩ về nude của những người mang những định kiến xung quanh mình.

Trong quá trình thực hiện, có đôi lúc tôi chệch hướng miên man, có đôi lúc tôi bị cuốn vào sự hấp dẫn của việc thương mại hóa ( đưa ra những bức đoán được sẽ nhiều người thích sao cho bán được thật nhiều ) bởi những lúc bị đồng tiền truy đuổi, có đôi lúc, tôi không biết dừng lại ở đâu trong sự tham lam muốn thể hiện của mình.

Và tôi cho anh Huy xem loạt ảnh tôi chụp trong lúc đang rối bời bởi những mâu thuẫn "gì cũng muốn" của mình. Anh ấy rất hứng thú với khoảng 1/3 số ảnh tôi đưa ra sau khi xử lý. Và nói, nếu em muốn, anh sẽ làm giám tuyển.

Đối diện với những vô lý bởi những cũ kỹ buồn cười của những người cho mình quyền áp đặt suy nghĩ lên tác phẩm người khác, mà tiếng nói của mình chỉ như một hòn sỏi rớt tỏm xuống biển, sau festival trẻ, tôi trở nên lơ ngơ, mệt mỏi. Tôi vui, khi có một người giỏi về lý luận mỹ thuật như anh Huy làm giám tuyển cho mình, tôi sẽ dễ dàng giải quyết hơn những xung đột nội tại đã có, và nhất là, vì anh ấy rất hứng thú với tác phẩm của tôi, nên mới nhận làm giám tuyển.

Công việc trở nên đơn giản hơn. Đa số những búc ảnh trưng bày trong đợt này là do anh ấy chọn. Vì nếu để 1 mình tôi, sẽ thật khó giảm tiết sự tham lam của mình để gói gọn trong một không gian nhỏ như Himiko và tạo nên một bố cục chặt chẽ cho ý tưởng.

Cái tên CLOSER đến khi tôi nói về ý tưởng mình với 1 người bạn nước ngoài, họa sĩ Ailen Ciarna. Tôi vốn dốt tiếng Anh, nên cứ nghĩa đơn giản là ZOOM cho dễ hiểu. She phân tích là từ đó nghiêng về kỹ thuật, nên chọn Closer thì hay hơn. Tôi cũng nói với anh Huy về điều này và cả hai cùng nhất trí. Trong lúc thiết kế thiệp, anh ấy cũng góp ý với tôi về cách đặt bố cục chữ sao cho có thể chơi chữ ( đặt chữ C tách ra để có thể nhìn thành LOSER... ).

CLOSER - là dự án mà tôi gần như tập trung toàn bộ sức lực vào, tâm huyết, và chuẩn bị kỹ lưỡng nhất từ trước giờ. Chỉ tiếc là, nó không thể diễn ra, nên, những công sức bỏ ra, đã không ai có thể nhìn thấy.

Thời gian qua tôi đã im lặng, không nói gì. Bởi lẽ, với tôi, mọi việc quá bất ngờ. Nói là một tổn thương nặng nề thì chắc sẽ có người cười tôi sao cứ như trẻ con. Nhưng sự thật là như vậy đấy. Trước đó, ở festival trẻ, khi tác phẩm của người khác bị kiểm duyệt vì đề tài nhạy cảm ( vi phạm thuần phong mỹ tục ), tôi đã có thể đứng lên chất vấn, nhưng đến khi là tác phẩm của chính tôi, chạm vào ngưỡng giới hạn đó, thì tôi lại chết lặng.

Tôi muốn nói cảm ơn anh Huy, và anh Sơn ( hai người cùng tôi đến sở văn hóa thông tin để xin xem xét lại nhưng không được tiếp ) đã bên cạnh tôi lúc đó. Cả hai anh đều lo sau vụ này tôi sẽ chán nản bỏ cuộc. Bởi lẽ, ít nhiều gì, hai anh đều hiểu về tôi. Cú shock tôi gặp phải, có lẽ hai anh hiểu nhiều nhất.

Tôi đã im lặng nhiều ngày. Tôi vẫn không hiểu sao lại như vậy. Nhiều người vẫn ủng hộ và nói cứ trưng bày trong không gian của mình. Nhưng, cảm giác ấy thật là khó nuốt. Tôi, trong chừng mực nào đó, vẫn luôn tôn trọng những quy định và nguyên tắc xã hội, vậy mà, lại vướng vào một nguyên nhân mình không thể nghĩ đến, và đã cố gắng tránh. Nhất là, khi gửi cho hơn 450 địa chỉ email về thông báo hủy triển lãm của mình với lý do "không phù hợp thuần phong mỹ tục", thì, sẽ có bao nhiêu người trong đó, thực sự hiểu và tự mình nhận định xem tôi có làm gì quá giới hạn và "phô" nếu không xem qua tác phẩm không? Và nhất là, với vài người thân quan trọng nhất với tôi ( cũng là những người bình thường không dính dáng gì đến art ), họ không kịp xem qua và nhìn thấy những gì tôi đã cố gắng, mà với tôi, suy nghĩ của họ quan trọng đến dường nào.

Vì sự cố đáng tiếc này, nên đã có nhiều tranh luận diễn ra bên lề. Thú thật, tôi chưa đủ sức để phục hồi sức lực của mình sau cú vấp này để lên tiếng về những suy nghĩ của mình. Thậm chí, tôi còn mệt mỏi chẳng muốn tổ chức buổi họp mặt với nghệ sĩ ngay sau ngày dự định khai mạc. Nhưng anh Huy bảo, dù không chính thức, thì CLOSER cũng đã diễn ra. Và bởi, vì anh đã nhận làm giám tuyển, thì, anh cũng không muốn mọi thứ chìm vào quên lãng một cách vô lý vậy.

Bài viết của anh Huy về CLOSER gửi cho tôi trước vài ngày khi nhận thông báo không cấp phép. Trước đó, tôi đã linh cảm thấy sự bất an nên bồn chồn và không tập trung. Vừa đọc thoáng qua, tôi đã hơi giật mình khi thấy anh đề cập đến 2 chữ "xác thịt". Tôi còn đùa, họ mà đọc bài này của anh, thì chắc sẽ không cấp phép đâu.

Lúc trước, tôi từng viết 1 entry trong blog mình về việc không thích sử dụng ngôn ngữ để thuyết minh cho tác phẩm mà vốn là thế mạnh của các nghệ sĩ phương Tây ( vấn đề này tôi và anh huy cũng mâu thuẫn ). Thật sự, lý luận không phải là thế mạnh của tôi, tôi thường chẳng mấy khi bàn về nó. Nên, xét về góc độ nào đó, tôi cùng suy nghĩ của anh Trương Thiện. Tôi cũng ít khi nói nhiều về tác phẩm của tôi, bởi, chính nó đã là một ngôn ngữ có thể tiếp cận với tất cả mọi người tốt hơn cả lời tôi nói ( chẳng hạn như với mấy ngưới nước ngoài, tôi đâu có nói chuyện với họ được ). Nhưng, ở đây, anh Huy, với tư cách là một giám tuyển, thì, bài viết của anh ấy hoàn toàn không "đi quá vai trò đứng đắn của một giám tuyển" như anh Trương Thiện nói. Khoan hãy bàn về nội dung bài viết nhé ( chậc, cũng rất khó cho người có giới hạn về lý luận Mỹ Thuật như tôi ), tôi chỉ nói đến vai trò của một giám tuyển mà anh đề cập thôi. Trong buổi meeting 23.4, tôi có nói về vấn đề này. Quan điểm của tôi là, nghệ sĩ ( ít ra là tôi ) thiên về tình cảm, thì giám tuyển như là lý trí của tôi vậy. Mâu thuẫn không phải là không có, nhưng giám tuyển giúp tôi tiết chế bớt những hứng khởi thừa thãi. Và, giám tuyển cũng là một người cảm nhận nó theo góc độ suy nghĩ của anh.

Có thể, tôi chưa đủ kiến thức về lý luận mỹ thuật cũng như kinh nghiệm ( về xác thịt chẳng hạn ) để có thể hiểu thấu đáo hết những gì anh nghĩ và viết ra, nhưng không vì vậy mà tôi phủ nhận. Tôi hoàn toàn không biết về Bancon cũng như những dẫn chứng anh nêu ra trong bài viết. Thoạt đầu khi đọc, tôi giật mình bởi những từ ngữ như ve vuốt, mơn khoái… Thật tình, bản thân tôi cũng chưa chuẩn bị hết tinh thần để nghe những từ như vậy về tác phẩm mình, nhưng, khi đọc đến đoạn:

Tất cả các mảnh lẻ ấy đều được phủ lên trên một thứ ánh sáng đỏ thẳng căng và đều bị nhìn gần đến mức mọi cơ chế thừơng ràng buộc con người như dáng vẻ, nét mặt hay động tác đều bị loại thải hoặc xóa nhòa hết để rốt cục, chỉ còn lại một miền đất tự do vô giới hạn của các thể dạng, cùng lúc, vừa đủ cụ thể để khuấy gợi bừng lên các cảm xúc xác thịt có tính chức năng, vừa đủ mơ hồ để - ngay khi các cảm giác cụ thể và chức năng ấy vừa chạm tới ngưỡng trần tục - sẽ bị vặn chệch lập tức sang khu vực của trí tưởng tượng vô tận, được dựng nên bằng các mảnh giả thiết đa chiều của ánh sáng, bố cục, đường nét và mầu sắc …”

thì tôi hiểu, điều anh nói vượt qua cả những từ ngữ tưởng chừng chỉ xoáy sâu vào xác thịt ấy. Có thể, ngay cả bản thân tôi cũng không dám nói là thực sự hiểu hết những d6ãn chứng trong bài viết của anh, nhưng, tôi tin tưởng và tôn trọng anh ở vai trò giám tuyển, cũng như hoàn toàn không có suy nghĩ rằng,

còn nếu trong trường hợp nó bay khỏi nội dung đầu tiên của nó, thì sự ko muốn kiểm soát ấy phải là do tác giả khẳng định”. ( Lời bạn Hoahero )

Chính bạn cũng thừa nhận, tác phẩm có ngôn ngữ của nó, thì tại sao, tôi phải khẳng định nội dung đầu tiên của nó? Bản thân bài viết cũng ghi rõ là của Như Huy giới thiệu, chứ đâu bảo là anh ấy cất tiếng nói giùm tác phẩm tôi đâu? Đó chẳng phải là cảm nhận của anh đó sao? Dù, anh Huy nói hay hơn tôi nói ( vậy nên tôi mới nhờ anh làm giám tuyển, người có khả năng lý luận, giới thiệu và cả bảo vệ nghệ sĩ, chứ anh cũng im lặng trước tác phẩm của nghệ sĩ, thì thử hỏi, vai trò của giám tuyển là gì? ), nhưng, dù là nói cách gì, thì anh cũng hoàn toàn có quyền tuyên ngôn như cái cách anh suy nghĩ. Những người bạn tôi cũng từng nói, khi đưa tác phẩm của mình ra, phải chấp nhận mọi người nhìn nó dưới mọi góc cạnh, chính vì sự tương tác đó, tác phẩm sẽ lớn lên, trở nên phong phú, hay sẽ bị lãng quên.

Thật tình, khi triển lãm không được cấp phép, tôi như bước hụt một bước và trở nên lơ ngơ. Tôi đã không đưa bài viết của anh Huy ra một phần vì trên công bố triển lãm đã không diễn ra, một phần vì lo ngại ai đó không đọc kỹ càng thì dễ hiểu theo hướng của những người cấm đoán. Bài viết anh Huy thật tình khó đọc, không dành cho những người không am hiểu nhiều về lý luận cũng như lịch sử Mỹ thuật ( có tôi ). Bởi vậy, tôi đã không post lên blog mình, một phần cũng vì bài viết đã được anh giới thiệu trên talawas ( nơi toàn những người quan tâm và am hiểu về nghệ thuật ).

Tôi không hiểu câu cuối cùng bạn Hoahero nói “nhưng việc ko xin được giấy phép rồi lại bị om xòm lên..muốn thương cũng thật khó tìm được lí do.” ( xin lỗi, bắt giò chính tả bạn chỗ này, là om sòm, bạn ạ. ) là nghĩa làm sao?. Tôi đã im hơi lặng tiếng và tránh những gay gắt như tôi đã từng làm trong giai đoạn festival trẻ ( lên tiếng cho người khác dù sao cũng dễ hơn mình ). Việc không om sòm đã là thất bại của tôi đó chứ. Heheh, vì nếu muốn lặng lẽ, thì tôi đã ko xin phép như nhiều người nói. Nhưng vì tôi muốn om sòm trên các phương tiện thông tin ( ti vi, báo chí ) cho nhiều người quan tâm đến, để rốt cuộc, bị cắt xoẹt, mọi chuẩn bị lọt thỏm vào im lặng, hủy tất cả, vậy là om sòm ư, bạn? Mục đích của tôi đâu phải là kêu gọi tình thương ? Tôi chỉ muốn công bố sức lao động của mình. Và với tư cách của một giám tuyển, anh Huy cũng không muốn công sức của hai anh em chìm ngỉm, nên đã chọn cách giới thiệu trên talawas. Tôi cân bằng lại được vì đã không một mình trong dự án này, cũng như, cảm ơn anh Huy đã giới thiệu CLOSER đến với mọi người trong lúc tôi kiệt sức mệt mỏi. Và, dù không chính thức được công khai kiểu danh chính ngôn thuận, nhưng đã nhiều người tìm đến xem và ghi lại những cảm xúc, suy nghĩ của mình ( nhiều nhất trong các cuộc triển lãm chính thức từ trước đến giờ ở Himiko ). Ai cũng có cách hiểu và cảm nhận riêng, tôi cảm thấy vui vì điều đó.

Tôi nghĩ, có vẻ chỉ là hiểu lầm. Cho phép tôi gởi lời cảm ơn đến anh Trương Thiện và Hoahero đã nhiệt tình lên tiếng về CLOSER. Tôi chỉ thấy, chúng ta, mỗi người nhìn và nói lên từ những góc độ khác nhau. Có thể phê bình nhau nhưng hãy đừng chất vấn vai trò giám tuyển có đúng đắn không ( xét riêng về tôi, anh Huy vì hứng thú với tác phẩm mà làm nhận việc này, hoàn toàn không có chút tư lợi cá nhân nào cả ). Tôi cũng cảm thấy mình gần với anh Trương Thiện và chị Hoahero ở điểm, để cho tác phẩm tự lên tiếng, nhưng đó là khi tôi làm việc 1 mình, tự mình. Còn trong dự án CLOSER này với vai trò giám tuyển ( tôi sẽ còn tiếp tục và vẫn mong anh Huy còn hứng thú làm việc tiếp ), việc giới thiệu của anh Huy là hết sức cần thiết cho nghệ sĩ ( là tôi ).

Đó là lời chính thức với tư cách tác giả tôi nói lên suy nghĩ của mình.

( có vài bạn nói không hiểu sao có entry này xin vui lòng click vào đường links này xem cuộc đối thoại bên blog anh Huy ( giám tuyển CLOSER ). )

http://blog.360.yahoo.com/blog-b5YmNIU5br_IfES.c2I-?cq=1&p=726#comments

P/S : Cảm ơn chị Trang Hạ đã đưa đường links triển lãm ảnh CLOSER trên talawas vào homepage ( 3 ngày ).

Cảm ơn các bạn trên blog đã đến và viết về CLOSER ( ai có viết mà tôi không biết thì cho xin đường links nhé )

Cảm ơn mọi người đã đến xem và ghi lại cảm nhận của mình.

( Hic, vẫn còn mệt, nên viết có vẻ lủng củng quá. Mọi người thông cảm nhé ).

Sunday, April 29, 2007

Loạt ảnh ý niệm "CLOSER"




...

Visual artist: Himiko. Nguyen

Conceptual photography exhibition: “ Closer”

Artworks: 29

Himiko. Nguyễn - 095 888 1908

himiko.nguyen@gmail.com

www.himikokoro.com

www.360.yahoo.com/himikokoro

Artist’s concept:

Delving deep and deeper into taking this series of photography, I almost forgot my first purpose; to build a sequence of photos disregarding usual notions on nudity; taboo, unhealthy and sensitive. I wanted to focus on curves, shapes, hidden corners and the lay-out of the models’ form. I am really attracted to the language of the body.

My models are ordinary people whom I met in passing, acquaintances. I spoke very little when photographing them and conversation with them was limited; it was freestyle photography minus any preconceived purpose or installation.

The models seem contented in themselves, in their own world and somewhat lonely and innocent. I quietly stood away pulling them closer with the zoom lens of the camera. They all carried with them a different sense, one looked deep in her loneliness, the other naively and anxious. One looked surprisingly natural, and the other looked so slim and fragile...

When looking on their own image in this exhibition, those 4 people from different regions (South, Middle Region, and North Vietnam as well as one Westerner) might not realize which one is their own body, although their bodies were all very different, full-body, medium-size, thin and well-proportioned. On the other hand the models might see themselves everywhere…

Normal concepts of the body are extinguished, when one gets closer it is like language with no limit, no distinction. The body is strongly expressive, it is a spirit onto itself, and it is extremely near and dear.

Himiko.Nguyen 04/2007

Ý tưởng của nghệ sỹ:

"Càng đi sâu vào việc thực hiện loạt ảnh này, tôi gần như quên mất mục đích ban đầu của mình , đó là việc muốn xây dựng một loạt ảnh vượt qua ranh giới của những suy nghĩ định kiến về nhiếp ảnh khỏa thân – coi nó như một đề tài nhạy cảm không lành mạnh – để chỉ còn quan tâm đến những đường cong, những hình khối, góc khuất, bố cục, hình dáng nơi người mẫu, và bị hút vào những độc thoại của ngôn ngữ cơ thể..

Mẫu của tôi là những người bình thường, bất chợt gặp nhau và tôi gần như không cần phải sử dụng nhiều đến lời nói, hay cố tình sắp đặt.

Những người mẫu như tự đối thoại, lơ ngơ và cô độc, tôi đứng xa im lặng và kéo họ gần sát lại bằng ống kính zoom của mình. Người thì như đang lọt thỏm vào nỗi cô đơn, người thì khắc khoải đến ngơ ngác, người thì bỡ ngỡ hồn nhiên, người thì mong manh dễ vỡ…

Cả bốn người ấy, một Nam, một Trung, một Bắc, và một là người Châu Âu ( người tròn, người vừa, người gầy, người cân đối ) khi xem chính các hình ảnh của họ trong triển lãm CLOSER này, có lẽ sẽ gần như không nhận ra đâu là cơ thể của mình ( hay cũng có thể, họ nhìn vào đâu cũng thấy là mình ? )…

Vượt qua những thường tình, đến gần hơn nữa, cơ thể con người như là một ngôn ngữ chung, không giới hạn, không phân biệt…, có một thần thái biểu cảm mạnh mẽ mà vô cùng thân thiết…"

Himiko.Nguyễn 04/2007

Saturday, April 28, 2007

Kết thúc luôn là sự khởi đầu ( kết )

Nó lặng lẽ nhìn, hắn ngơ ngác trong khi tôi còn mải mê viết, chị đã xuất hiện, một cách đơn giản, đơn giản hết sức. Chị đến trong lúc tôi đang chúi đầu vào máy tính, không có vẻ gì như đang oằn oại trong những cơn dằn xé nội tâm như đã gửi cho chị. Chị nhìn, gương mặt tôi cười, nụ cười tươi mà chị vẫn thường thấy trên webcam, nụ cười thường trực, một thói quen cố hữu khi đối diện với một người. Chị không thấy hắn, cũng không thể thấy nó, hai đứa trẻ đã thuộc lòng đến mức ám ảnh những dòng chữ của chị. Hắn và nó không thể xuất hiện công khai trước mắt người ta được, mà chỉ thể lộ diện trong suy nghĩ của tôi mà thôi. Giờ đây, tôi để chúng tự do cảm nhận.

Hắn ngỡ ngàng. Buổi sáng nay thức dậy hắn thấy trong người thật sảng khoái, không có vẻ gì như vừa trải qua một thời gian mất ngủ, say sưa và dằn vặt cả. Đầu hắn nhẹ hẫng, như chưa từng vướng bận những suy tính gì. Hắn nhìn nó ngủ say sưa một cách nhẹ nhàng, thanh thản. Hắn nhớ lại những gì của ngày hôm qua, cảm giác như đã thuộc về một ký ức nào xa xôi lắm. Nó đã cuốn hắn vào sự mù quáng nhưng cũng có thể khiến hắn trở nên thông suốt một cách nhẹ nhàng. Vậy nên giờ đây, khi thấy chị, hắn thoáng một chút nhíu mày và hoài nghi nhìn tôi. Hình như hắn muốn hỏi, tôi làm điều đó để làm gì? Cái giới hạn hắn đã đưa ra rồi, sao còn cố quay trở lại? Nó cũng vậy. Nó cũng nhìn tôi như muốn hỏi, chẳng phải bao lâu nay tôi luôn trách cứ sự yếu đuối luôn sống trong hoài niệm của nó hay sao? Nó đã lột xác, tôi còn muốn làm gì nữa? Khi hắn và nó không còn bất đồng nữa, thì tất cả những gì mơ hồ trước đây đã có câu trả lời hết sức rõ ràng.Tôi đã kịp lý giải và hệ thống lại tất cả những suy nghĩ. Gánh nặng trong tôi đã được nó trút bỏ. Hắn và nó vẫn tồn tại. Không có cái chết nào xảy ra hôm qua cả. Tôi có thể thanh thản nhẹ nhàng. Trạng thái yên ổn hiện tại đó, đều là nhờ ở chị. Vậy mà giờ đây, cả hắn và nó đếu lo lắng nhìn tôi, sợ sự háo thắng lố bịch trong tôi trỗi dậy, sẽ làm chị tổn thương. Chị có biết không, hai đứa trẻ của tôi, khi hợp sức, đã nhìn thấu tâm hồn chị.

Tôi cảm thấy chị đang bối rối và cố tỏ vẻ phớt tỉnh “ em muốn nói gì ?“ Tự dưng tôi hối hận. Nó đã đúng. Đừng nên ép người ta một việc người ta không muốn làm. Chị đã không muốn gặp. Vậy mà tôi đã độc ác khi cố sử dụng trò chơi ngôn ngữ buộc chị phải xuất hiện. Chị có vẻ không khỏe lắm, đúng như lời chị nói, đúng như vẻ mặt mệt mỏi nó vẫn thường thấy trên webcam. Hay là vì sự không bình yên mà nó đã mang đến cho chị? Tự dưng tôi lại muốn hỏi, hỏi rất nhiều, nhưng nó và hắn không có vẻ gì chịu cộng tác với tôi. Không có lý trí và tình cảm, con người ta thường dễ trở nên ngớ ngẩn… “ À, em không muốn nói, em chỉ muốn gặp chị “ “ gặp để làm gì? Con người ta nếu không xác định được nội dung của buổi nói chuyện thì đừng nên gặp làm gì ". ” Giới hạn đó, em sẽ nói, nhưng không phải là bây giờ, em đã nói là, em sử dụng đôi tay giỏi hơn cái miệng ấy sao? Em cần thời gian…“ Hắn buột miệng : “ để em cho chị xem hình tác phẩm em dự định sẽ triển lãm sắp tới nhé?” Chỉ khi đó, chị mới dịu đi một tý “ chị không có nhiều thời gian lắm…“ “không sao mà, khi nào muốn chị cứ đi, giờ thì xem chút nhé? “

Nhận xét của chị về nghệ thuật rất là sâu sắc, tôi biết thế, nhiều lúc làm cho tôi ngỡ ngàng. Những câu nói của chị luôn xoáy thẳng vào vấn đề buộc người ta phải trả lời ngay theo phản xạ, không kịp suy nghĩ, không kịp chọn lựa. Nó từng vất vả khổ sở bởi bị cuốn vào sự vờn đuổi của chị. Vậy mà giờ đây, chị im lặng, thoảng mới đặt ra một câu hỏi. Vì giọng nói chị không dịu dàng? Có sao đâu, giọng tôi còn ồn ào và rổn rảng hơn? Tôi không biết sự im lặng đó là do tôi quá đỗi vụng về, hay nhìn cái mặt hề hề đáng ghét của tôi khiến chị cũng đang tự bực tức vì đã không chiến thắng bản thân mình, để rốt cuộc đã làm một điều không muốn. Chị từng nói :” trong kinh doanh, khi không biết mình muốn gì thì hãy chọn đại một cái, vì sai thì còn có kinh nghiệm để làm lại. Còn trong tình cảm khi không biết mình muốn gì thì đừng nên làm gì cả, vì sai rồi khó sửa chữa được”. Vậy thì, có phải tôi đã sai? Tại sao, tôi lại cố lôi thế giới ảo vào trong thế giới thực? Thế giới ảo thì có gì không tốt, nếu ở đó, con người ta có thể cởi lòng mình ra mà vẫn cảm thấy an toàn? Tôi biết, chỉ có một câu trả lời chính đáng mới có thể làm chị không nghĩ là tôi không thật. Lý do chính đáng của tôi là gì? Sự mâu thuẫn cuồng loạn trong bản thân? Nó đâu? Mới ngày hôm qua nó đã tồn tại, còn bây giờ? Đã được giải quyết. Vậy còn muốn chị đến đây để làm gì khi đã xác định được trạng thái? Muốn xác định lại một lần nữa bằng trực giác! Những câu hỏi tới tấp chị đặt cho nó ngày hôm qua giờ như đang hiện ra trong mắt chị chen lẫn sự trách móc “ em cần thỏa mãn cảm giác của em trong khi tôi cố rút mình vào vỏ ốc “ . Tôi đã sai rồi. Tôi cứ ngỡ sự trao đổi đủ thân thiết để tôi có thể gặp chị một cách nhẹ nhàng thoải mái như mình tưởng. Đúng là, cho dù có muốn, tôi và chị cũng không thể nào nói chuyện với nhau bằng cái cách dùng ngón tay trên bàn phím. Vì gần như, những điều đó được buột ra một cách dễ dàng từ hai tấm lòng, chứ không phải dùng lưỡi để có thể uốn lại, lựa chọn, cân nhắc. Tôi bên ngoài, không tự ti yếu đuối như chị thấy, vì ngoài nó và hắn, tôi còn là tổng hợp của nhiều nhân cách trong một con người. Chị buộc phải nhìn bằng mắt, bằng cảm nhận trực giác, và bằng sự hoài nghi. Chị nói “ tôi thường hay đánh lừa trực giác của người khác “, nhưng có vẻ như hôm nay, lời nói đó phải là của tôi. Vì dẫu nó có gửi cho chị một album mấy chục tấm hình từ đủ mọi thời kỳ đi nữa, dù mỗi lần nói chuyện nó đều mở webcam lên cho chị thấy đi nữa thì chị cũng không thể nào tưởng tượng nổi một tôi bên ngoài là một kẻ từng vật vã chỉ mới hai ngày trước “ Lại một đêm dằng dặc trôi qua, trái tim tôi oằn mình quá tải. Có khoảnh khắc ngỡ ngàng tê dại, chỉ chực vỡ oà ra… “. Một kẻ gửi cho chị bảy cái file trong đêm cuối cùng, tượng trưng cho bảy tiếng đồng hồ chờ đợi. Hắn thì nghĩ sự mâu thuẫn trong con người chị cũng dữ dội không kém gì hắn và nó. Vậy mà hắn đã sợ rằng sự hợp nhất của tình cảm và lý trí hoá ra đơn giản con người chị. Không ngờ, cũng có lúc chị không đủ tự tin như thế này. Hắn vẫn còn nhớ chị nói “ hãy tự bảo vệ trước sự tấn công của tôi” mà? Sao bây giờ chị hoài nghi và xa cách thế? Nếu biết trước, có lẽ hắn đã không sợ. Và hắn tiếc, hắn đã bỏ qua cơ lội lý thú để thử sức với cái lý trí trong chị, hắn tiếc, là hắn đã bỏ rơi nó một mình đối thoại với chị để bây giờ khi gặp hắn, chị không nhận ra và không sử dụng sức mạnh ma lực quen thuộc chị thường dùng trong những lần chát. Khi thoát khỏi sự ràng buộc của nỗi sợ mất nó rồi, hắn thường rất tự tin và sung sức. Hắn tự nhủ, nếu có lần sau, hắn sẽ làm chị ngỡ ngàng. Không biết có cái lần sau đó không. Hắn nhìn chị và suy nghĩ… Nhìn thấy một con người cụ thể đầy sức sống ngoài đời, chắc chị không còn cái cảm giác không bình yên nữa, chắc không còn muốn chìu chuộng những đòi hỏi của nó nữa. Và sẽ không muốn mất thời gian để lắng nghe về một điều mình hoài nghi nữa. Nhưng, nó nói, chị còn một nỗi đam mê nghệ thuật. Mà sự chia sẻ nỗi đam mê đó thì vô tận và không giới hạn. Và, chị sẽ cảm nhận được sự biết ơn chân thành. Còn bây giờ, trong chị đang là nỗi hoài nghi, đang trong tư thế của một người bị kéo ra khỏi vỏ ốc, đang là sự tiếc thời gian của một người kinh doanh, là bản năng lạnh của một người cần sự tỉnh táo khi đối mặt với một người không có vẻ gì là yếu đuối. Đất ơi! Hai đứa trẻ trong tôi đã trưởng thành rồi! Hãy cho chị thời gian và cho tôi thời gian, rồi chị sẽ hiểu nhờ chị mà tôi đã có được điều gì. Chị sẽ hiểu tại sao, chỉ trong một đêm mà tôi đã lột xác. Và chị, cũng sẽ không tiếc vì đã mất quá nhiều thời gian lắng nghe và đối thoại với nó. Chị đã không để lạc mất tôi.

Chị về rồi. Hình như, đã lố mất của chị quá hai mươi phút dự định thì phải. Chị vẫn luôn như thế với nó mỗi lần chát, nói là cần phải đi nhưng đều không thể đi ngay. Cứng vỏ nhưng mềm lòng. Không biết chị có biết, tôi đã nhìn thấy một phần của hắn và nó trong chị. Không biết chị có nhận thấy thoáng trong mắt tôi khi xoáy ánh nhìn vào chị là hình bóng của chính mình? Có lẽ là chị không nhận ra, hoặc, chị đã nhận ra qua những gì tôi viết nhưng bây giờ thì đang lại hoài nghi. Bởi vì tôi nhìn thấy trong mắt chị một suy nghĩ là tôi sẽ không đề nghị gặp chị nữa. Điều này không sai. Vì, quyền chủ động đó, tôi đã đặt vào tay chị! Chị biết tôi là ai, tôi ở đâu, và có thể gọi cho tôi bất cứ khi nào chị muốn. Còn tôi, nào biết gì về chị ngoài cái nick thoainhinhi. Một đứa trẻ thần thoại? Một đứa trẻ không có thực chăng? Tôi quên hỏi chị điều này rồi. Cứ mãi nói về mình, mà không biết đặt câu hỏi cho người khác. Nhưng nếu tôi hỏi, chắc chị cũng không trả lời. Sự hài hước vụng về của tôi sẽ không đủ sức khiến chị nở một nụ cười.

Đã trễ giờ cho cả hai dự án. Tôi đã bước qua giới hạn của mình rồi. Vẫn có thể tự tổ chức triển lãm được mà, làm được mà. Bán chiếc xe vespa cổ đi. Đi xe buýt cho đỡ tốn tiền xăng. Hay bán cái máy xách tay này đi, viết tay cho tình cảm, hắn nháy mắt. Không được , quà người ta tặng, không được bán. Cũng hy sinh cho nghệ thuật thôi mà …Hihi! Còn …Kệ đi! Nó an ủi, hãy cứ như lời chị nói “ Em hãy giữ tác phẩm này như đầu tay, và mỗi năm đến ngày sinh nhật, em đọc lại một lần. Và rồi kinh nghiệm sống sẽ cho tác phẩm có chiều sâu hơn. Có kinh nghiệm của chị, không phải mình đem đến điều tốt, hay cho người là người chấp nhận. Nhưng không vì thế mà ta lấy lại sự tốt đẹp muốn dâng cho người. Em hãy viết, và cứ viết! Hãy thể hiện, để chính mình thấy mình đã chuyển mình như thế nào trước cuộc sống. Rồi có khi, cái hay sẽ được đánh giá. Rồi cơ hội sẽ trải ra thật nhiều cho em.” Chị! Chị có biết là từng lời nói của chị, đã ăn sâu vào trong hắn và nó đến thế nào chứ? Và hai đứa nó đang chuyển mình. Lời cảm ơn trân trọng, tôi sẽ gửi đến chị sau, sau khi tôi hoàn tất dự án triển lãm cá nhân cho mình. Tôi sẽ gửi cho chị tất cả những gì tôi nghĩ hôm nay. Tôi sẽ nói cho chị biết trò chơi chưa thật sự kết thúc mà chỉ mới thực sự bắt đầu, ngang tài ngang sức với sự kết hợp của hắn, nó và tôi. Và cho đến lúc đó, nếu chị vẫn không chủ động, thì tôi vẫn dùng bàn tay trên bàn phím để đặt vào hộp thư chị! Không phải chỉ là mời dự lễ tốt nghiệp, mà là tấm thiệp mời triển lãm của cá nhân tôi – “ Một sự khởi đầu “

Về thôi. Chỉ còn mười ngày cuối cùng cho bài tốt nghiệp. Cái võng ở ký túc xá đang chờ và chúng tôi cũng nhớ nó. Hổm rày, nhốt mình trong căn gác nóng nực này, giờ thèm quá cái gió lồng lộng ngoài bờ sông. Về thôi. Những ngày cuối cùng này ký túc xá về khuya luôn khắc khoải những giọng hát. Cái thời khắc rời khỏi đời sinh viên thường làm người ta xoáy lòng. Ngồi hát với nhau lần này rồi hiếm có dịp cùng hát với nhau máu lửa thế. Tôi luôn tách khỏi mọi người, nhưng khi có cây đàn , thì tiếng hát tôi cũng không kiềm lại được, như ngọn lửa bùng lên, hoà nhập. Về thôi.

01/ 06/ 2005

Kết thúc luôn là sự khởi đầu ( 3 )

3

“ Trời thì cao,thì cao …”

Vầng thơ ấy hãy còn dang dở …

Sóng gió Nha Trang dã cuốn đi rồi .

Rung động đầu đời hãy còn bỡ ngỡ …

Không kịp giữ gìn nên đã hóa xa xôi …

Hai năm rồi mà cứ ngỡ mới đây thôi,

Tôi khờ khạo cố quay mình lại …

Dĩ vãng ngày xưa vô hình trốn chạy !

Ta lạc nhau rồi mà không hiểu vì sao ?

Tâm hồn tôi dằn vặt nỗi đau ,

Ngày xưa ấy anh nào hiểu rõ .

Nén yêu thương câu trả lời bỏ ngỏ …

Anh không nhìn nên đã quay lưng .

Hai tâm hồn cô đơn

Đã vô tình lạc mất

Ôi nỗi đau rất thật

Biết bao giờ nguôi ngoai …

Tôi đang run rẩy bởi phải kiềm chế dòng cảm xúc trong tôi . Nhu cầu được giải tỏa trong tôi rất lớn . Tôi không biết viết cho ai . Tôi không biết phải làm gì . Tôi không muốn rơi vào trạng thái căm thù nhưng tôi cảm giác mình đang bị kéo về hướng đó .

Tôi biết rằng khi yêu tôi sẽ không còn là mình nữa . Vì vậy bao lâu nay tôi cố tránh .

Tôi thực sự không muốn rơi vào tình yêu . Bởi lẽ tôi có cảm giác tôi không dành cho ai trong cuộc đời này cả . “

Ôi những ước mơ !

Và sự đợi chờ

Rơi vào tan vỡ

Một mình chơ vơ !

Một thời nên thơ

Bây giờ dang dở

Không còn hơi thở

Tình yêu xác xơ !

“ Hôm qua và hôm nay mưa nhiều quá . Cả ngày hôm nay, người tôi nóng run lên vì đã dầm mưa tối đêm qua . Tôi thật dại . Nhưng thật sự đã không cưỡng lại được cái cảm giác khờ dại của ngày xưa, chìm vào mưa để cái lạnh ngấm sâu vào người; để so sánh xem cái lạnh của mưa có át được cái lạnh trong tâm hồn không . Vị ấm của trà gừng vừa thấm vào thì bị cái lạnh của mưa làm tan ra, lan tỏa…, cảm giác đó thật là day dứt.. “

Tối nay mưa lớn quá! Tôi đã ngồi thật lâu ở quán nước xưa, nhìn mưa mà nghe lòng quặn đau. Kỷ niệm xưa cứ như những giọt nước mưa, rơi xuống vỡ vụn. Tôi không muốn, nhưng vẫn cố quay lại đây, đối diện với nỗi đau mà tôi đã trốn chạy . Tâm tư tôi vẫn còn quay quắt vì sự mất mát. Tôi đã cố nuốt những giọt nước mắt vào trong, mưa hắt vào, lạnh buốt, se sắt. Tôi muốn được gục vào vai ai đó mà khóc òa lên, muốn được dỗ dành và được giải thích rằng tại sao và tại sao …….? Tôi căm ghét cái bề ngoài mạnh mẽ của mình, và càng căm ghét trái tim yếu đuối đa õphản bội mình. Tôi muốn được hét lên, cho vỡ toang đi trái tim đáng ghét đang buốt nhói. Trời ạ ! Tôi phải sống như thế nào đây ? Đến bao giờ tôi mới được trở lại sự bình an trong tâm hồn ? “

Tôi lại nằm mơ về H. Tại sao vậy ? Trong những giấc mơ tôi luôn bất lực trước tình cảm của mình .

Tôi không biết phải làm sao ! Ngoài đời, tôi có thể tỏ ra thế này thế kia . Thế nhưng tôi không thể chạy trốn những giấc mơ của mình . Có những góc khuất sâu kín trong tâm hồn mà tôi không sao kiểm soát được . Và điều đó đã biểu hiện trong giấc mơ chăng ? “

Cuộc tình đầu.

Rồi cũng vỡ tan…

Sau bao đớn đau, day dứt.

Tôi đã yêu thật nhiều…

Và khổ đau thật nhiều…

Vì không hiểu tình yêu! “

“ Vẫn lại là cảm giác cô độc! Cô đơn đến lạnh người! Đêm trăng với anh cũng chỉ là một ảo giác, một giấc mơ tan biến khi ánh sáng ban ngày ập đến. Anh cũng vẫn là anh, với bản chất ích kỷ cố hữu không thể nào thay đổi được. Và ta rốt cuộc rồi cũng chỉ một mình, đơn độc với những cảm xúc kiềm chế, với những cơn giận dữ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Tại sao ta không thể thờ ơ để cứ mãi nhận lấy những đau đớn, day dứt dày vò? Ta cho mà không cảm thấy hạnh phúc thì cho để làm gì? Và cứ như thế thì rốt cuộc ta cũng có còn gì để cho đây?

Tôi không muốn than thở. Tôi không muốn chôn mình vào trong cái vòng lẩn quẩn. Tôi chỉ muốn được cảm giác là người. Tôi chưa bao giờ có cảm giác mình được sống như một con người. Người ta đối xử với tôi như một con vật nuôi trung thành, thích thì vuốt ve, không thì đánh đuổi mà không sợ nó bỏ đi. “

“ Tôi chẳng còn gì để thiết tha. Trong những khoảnh khắc chập chờn giữa tỉnh và điên, tôi đau đớn nhận ra rằng,bên cạnh tôi trong cuộc đời này không có ai. Nhất là giờ đây, nguời bạn mà tôi yêu thương nhất đang đẩy tôi vào căn bệnh của ngày xưa. Đêm nay, tôi đang cố gắng dùng chút sức lực còn sót lại, kiềm chế để đừng xảy ra điều đáng tiếc.

Nhưng mà, có còn gì nữa đâu? Tôi cố gắng để đừng nấc lên như một đứa trẻ. Cuộc đời tôi là cái chó chết gì thế này? Những con người mà tôi yêu thương nhất tại sao lúc nào họ cũng làm cho tôi đau khổ? Tại sao vậy? Tôi có tiếc điều gì với họ đâu? Tôi yêu thương họ còn hơn cả bản thân mình . Vậy mà họ chẳng bao giờ cho tôi được cái cảm giác được tôn trọng. Trời ạ! Tình bạn 10 năm trời, tình bạn mà bao lâu nay tôi cố gắng giữ gìn, giờ đây vỡ tan thật sự. Cái cảm giác điên cuồng thật là đáng sợ. Trời ạ! Sự im lặng chết tiệt. Tôi phải chấp nhận thôi sự mất mát này. Mà có ai cảm thấy mất tôi đâu. Ha ha ha......H. ơi mày chết đi là vừa. Có ai cần đến mày đâu trong cuộc đời này. Cả bạn mày, cả người mày thương yêu. Mày là đồ điên khùng. Ta là đồ điên khùng. Phải chi vào cái ngày xưa định mệnh đó mày dũng cảm chết đi thì có phải hay hơn không, để giờ đây đừng có nổi lên những cơn điên ngớ ngẩn như một kẻ khùng. Mày trông chờ vào tình cảm của người khác à? Có lẽ khi nào mi điên thật rồi thì người ta sẽ thương hại mi. Mà cũng sẽ chẳng bao giờ mi được nhìn thấy đâu. “

...

“ Có đôi lúc tôi thật ích kỷ với những nỗi ghen tuông vô cớ không thể hiểu nỗi. Tôi không muốn thuộc về ai mà cũng chẳng muốn ai thuộc về mình. Nhưng khi họ đến với người khác thì tôi lại cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Tôi cứ bị khổ sở vì những suy nghĩ mâu thuẫn vớ vẩn của mình.Trời ạ! Trái tim tôi nhỏ bé mà lại tham lam quá! Tôi biết như thế thì sẽ có ngày tôi chẳng còn ai bên cạnh. Mà tôi thì lại không muốn thuộc về riêng một con người nào đó trong lúc này. Ít nhất là trong lúc này!

Tôi chưa làm được một điều gì mà cứ mãi loay hoay trong mối quan hệ giữa người và người, trong những sự ích kỷ thường tình vớ vẩn.

Tình cảm làm tôi trở nên nhỏ bé, vặt vãnh. Nó chia cắt tâm hồn tôi, vốn đã vỡ vụn bởi những suy nghĩ không phương hướng.

Tôi phải làm sao để có thể bứt ra khỏi tuổi thơ khát khao tình cảm? “

“Trời ơi! Con tim tôi lại đau nhói! Tôi không thể hiểu nổi những cảm giác của mình. Tôi không thể hiểu nổi tại sao mình lại như vậy. Tôi phải làm gì để lấy lại sự thăng bằng trong cuộc sống mình đây? “

Những lúc giận ai….

Hãy nhớ lại những gì đẹp nhất!

Mà …

chia tay,

mình sẽ mất…...

Một con người,

khi lạc...

khó tìm nhau !

¬…

“ Càng ngày tôi càng thấy mình tiến dần đến ranh giới ấy. Tôi không muốn, không muốn xác định chút nào sự rõ ràng. Thà là còn một chút hy vọng. Thà là tôi vẫn còn một chút nào đó sự khao khát qua tình cảm yêu thương.

Nhưng cũng có thể... sự xác định sẽ giúp tôi dễ dàng hơn trong mối quan hệ giữa người và người. Để tôi đừng cho ai hy vọng, và cũng để tôi đừng tìm kiếm ở bất kỳ ai điều gì. Phi giới tính! Đó sẽ là con người của tôi? Hahaha…Một con người hoàn toàn không bình thường chút nào. Tệ hơn cả những con người tầm thường mà tôi từng mỉa mai cười nhạo!

Nhưng còn sự khao khát? Khao khát được vuốt ve, âu yếm... Khao khát được mang cảm xúc đến cho những con người mình yêu thương…...Tại sao? Tại sao vậy? “

Càng bộc lộ mình, tôi càng cảm thấy mình trở nên khó hiểu. Và càng cảm thấy sợ mình.

Tại sao vậy?Tôi sợ phải trả giá ư? Chẳng phải là tôi đã trả bằng cả cuộc đời mình đó sao? Vậy thì còn gì mất để mà sợ đây? Ngay cả tâm hồn tôi cũng có thuộc về tôi đâu? Mọi thứ đã chấm dứt từ cái ngày ấy! “

“ Trong những cơn điên tôi lại rơi về thực tại, về với những con người bình thường. Ở đó vẫn có chỗ dành cho tôi. Thế nhưng tôi không thể, không thể sống giả dối trong môi trường đó. Vì tôi luôn phải mỉm cười. Mà tôi thì, có bao giờ thực sự mỉm cười đâu! “

Tôi không hiểu sao mình lại như thế này!!? Tôi không hiểu tại sao tôi lại xử sự như thế? Hình như là tôi đang tự kết thúc cuộc sống của mình.

Ừ nhỉ! Giá như mà tôi có thể kết thúc cuộc sống của mình ngay từ cái ngày ấy!

Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Hình như trong vòng tròn lẩn quẩn làm gì có điểm bắt đầu, nhỉ? Tôi đã rơi vào vòng xóay đó từ bao nhiêu năm nay…”

Có lẽ, đã đến lúc tôi nên ngừng quan sát, ngừng suy nghĩ về những gì xảy ra chung quanh mình. Có lẽ, tôi nên sống cho tôi. Những đau đớn tổn thương, những cảm xúc giận hờn vụn vặt, ngoài tôi ra nào có ảnh hưởng gì đến ai! Ngoài tôi ra nào có ai nghĩ tới?

Vậy đó! Tôi mệt mỏi vì sự ngu xuẩn của mình. Trái tim tôi cứ mãi đau đớn, cứ mãi chờ đợi vào những điều mà ngay cả tôi còn không thể xác định được là có đáng phải như thế không…

Mọi thứ rồi cũng phải trôi qua. Tình cảm con người cũng thế! Tôi không thể nào kéo những mối quan hệ ngừng lại. Hãy để họ ra đi, theo đúng quy luật của cuộc sống. Đến rồi đi!

Tôi thật sự đau lòng! Nhưng không thể đánh mất chính mình vì những quy luật vô tình đó. Và những con người cũng vô tình… “

Có thể nào để dĩ vãng ngủ yên?

đừng bất chợt tìm về đánh thức

trong khoảnh khắc say

buồn bực…

Dù ta chờ khắc khoải …

một nụ hôn,

một bờ vai,

một bàn tay nồng ấm

một bờ môi

khát khao thấm đẫm

dù ta chờ…

khắc khoải một nụ hôn

dù tiếc nuối cho nhiều năm về trước

cho một lần lạc mất…

vẫn còn hơn…

hãy đừng như sóng biển từng cơn

thật độc ác

khi chợt đi, chợt đến.

cuốn con thuyền ta trôi xa bờ bến

rồi bất chợt vùi chôn…

Có thể nào để dĩ vãng ngủ yên?

Đừng bất chợt tìm về đánh thức!

“ Dòng cảm xúc không phải lúc nào cũng đông đặc. Có lúc, nó loãng ra đến vô hồn.

Cứ mỗi lần buông thả mình trong dòng nước là tôi tự đổ khuôn mình trong sự tự thương hại, trong sự gào thét, trong cảm giác cuồng dại muốn đập phá, muốn xuyên thủng mình . Tự hành hạ mình trong cái khoái cảm cô đơn giày xé, trong sự tê buốt đến mất cả cảm giác, trong sự run rẩy của giá lạnh, trong cảm giác bị xé toạc ra bởi tia nước cuồng bạo… Aaa! Ai mà nhìn thấy tôi lúc ấy!!? Sự hoảng loạn đến cuồng dại! Sự điên cuồng đến man rợ. Tôi không biết dùng từ gì để tự khắc họa mình trong cái cảnh ấy. Không thể gói gọn được trong một từ nào cả!

Hahaha….

Tôi! “

“ Cứ mỗi lần đối diện với S. là lòng tôi lại cuộn lên, gào thét. Nỗi đau khi đối diện với một nguồn hạnh phúc mà tôi sẽ không bao giờ có thể dấn thân vào. Một hạnh phúc lớn mà suốt mười mấy năm qua tôi tìm kiếm.

Tôi cũng chẳng biết mình muốn gì. Tại sao tôi không cố gắng rướn mình thêm tý nữa? Chỉ cần thêm một tý nữa. Thế nhưng, vết thương lòng đã phá nát hết mọi cố gắng. Những lúc tôi muốn tỏ ra chai mặt định bước qua giới hạn thì những ký ức lại cuộn lên, làmv vết thương hở miệng. Tôi đau đớn gục ngã ngay trên giới hạn đó! Tôi không thể, không thể quên đi tất cả để với tới hạnh phúc của mình. Vậy nên tôi cố gắng quên S. Nhưng thoảng những lúc đối diện, tôi lại không thể kiềm chế cảm xúc của lòng mình. “

“ không phải trong giấc mơ

sao ta bỗng thèm hôn đến thế

nỗi khát khao ngang nhiên trăn trở

một bờ môi, kề một bờ môi…

ta nhìn…

mặc khát khao trào ra suy nghĩ

mặc tưởng tượng trào dâng đầu lười

tự tìm môi ta

tự hôn mình, ôi thật xót xa

một nụ hôn, làm sao tìm thấy?

phải dằn mình nén lại

cố thoát đi vào những cái nhìn…

nỗi khắc khoải,

hằn in…!

“ Trời ạ! Tôi cần biết bao một con người bên cạnh mình! Dù người đó là ai đi nữa!Chỉ cần là một con người thật sự biết yêu thương.Tôi nhìn thấy phần người đó trong C, thế nhưng trớ trêu lại là sự xa cách và cùng giới tính. Ở bên C, tôi nhẹ nhàng và thanh thản biết bao! Có một người đàn ông nào như vậy không? Tôi làm sao để tìm ra đây?

Có đôi lúc tôi cũng cảm thấy xao lòng trước một thân hình đẹp. Từ ngày bước vào trường này, tôi đã biết rung động bởi cái đẹp, bất kể ranh giới. Tôi thèm được đưa bàn tay mình lên khám phá.Tôi thèm cái cảm giác khi đưa tay lên vuốt ve. Đôi bàn tay tôi, cái cảm giác do nó mang lại mới tuyệt vời làm sao! Tôi thèm được đưa tay mơn trớn một gương mặt gợi cảm,một bờ vai, một bàn tay và một tấm lưng trần… xoay vòng ra trước… Bàn tay tôi, sinh ra là để vuốt ve . Nên giờ đây nó cuồng loạn lên bởi cái cảm giác khao khát… Chỉ là sự vuốt ve, duy nhất là hành động vuốt ve cũng có thể mang lại một cảm giác tuyệt vời. Không cần bất cứ một điều gì khác! “

“ Có đôi lúc tôi như tách rời ra khỏi mình, quan sát tôi trong đám đông hỗn độn. Dù cho tôi có cố gắng hoà nhập vào họ, tôi vẫn cảm thấy mình bị đẩy bật ra. Không ai nhận thấy điều đó, chỉ duy nhất mình tôi thôi.

Sau những cơn say rã rời, trong tôi còn lại toàn là cảm giác đau đớn. Đau đớn… vì những khao khát đam mê; những cảm xúc yêu thương và khao khát được yêu thương. Khao khát đến cháy lòng. Một bàn tay, một bờ vai, một ánh mắt nhìn ấm áp. “

“ Tại sao cứ mỗi lần gắn bó với một người nào đó, thì tôi lại trở nên dễ bị tổn thương đến thế?

Trời ạ! Những ký ức cứ hiện về đè nặng tâm hồn tôi. Cứ mỗi lần cảm thấy sự quan tâm của tôi sắp hướng về ai là tự dưng tôi trở nên chùng lại. Tôi trở nên hoài nghi vào chính bản thân mình. Những vết thương cũ tưởng đã lành miệng lại trở về nhức nhối.

Cứ mỗi lần như thế này, trong tôi loạn lên bởi sự mâu thuẫn. Nửa muốn mở lòng ra, đón nhận sự quan tâm ấm áp của tình người. Nửa lo sợ giẫm vào sự tổn thương như những tình bạn trước đã gây ra, sợ con tim mình lại dễ dàng trở nên yếu đuối, sợ những suy nghĩ…

Chỉ vừa phát sinh tình cảm tôi đã bị tổn thương, vì chính những suy nghĩ rối rắm của mình.

Đừng suy nghĩ gì cả, có được không? Đừng vội trông chờ vào tình cảm người khác. Đừng ao ước bộc lộ mình, có được không? Nếu vứt bỏ những điều đó, ta sẽ cân bằng được mà. Tình cảm là chỗ dựa, nhưng đừng dựa hẳn vào nó.

Có được không? Tôi có làm được không?

Tôi có thể im lặng và chỉ mỉm cười không?

Tại sao tôi không bao giờ làm được như T, mặc người ta nghĩ gì, không cần giải thích, cũng chẳng cần thanh minh.

Tôi sẽ làm người ta sợ, trước hết vì sự sợ hãi của chính mình. Tại sao tôi không tự tin lên? Hãy là chính mình đi chứ! Chẳng phải tôi đã tự nhận rằng tôi là con người hiếm có còn sót lại trên cõi đời này đó sao?

Hahaha…

Hãy sống như mình muốn, đừng tổn thương nữa tôi ơi! Nếu muốn, hãy suy nghĩ. Nhưng đừng, cố gắng đừng để bị đau lòng vi nó. Con người mà, có ai là hoàn thiện đâu. “ You are a crazy but great girl “, S. cũng đã nói về tôi như vậy mà. “

“ Có đôi lúc tôi tự hỏi mình, tôi có thể sống như một con người bình thường không?

Tôi đã vượt qua tất cả các giới hạn. Và rốt cuộc, không cảm thấy điều gì hết. Chẳng lẽ, lại quay trở lại từ đầu? Chỉ vì 50 % ý nghĩa cuộc sống nhân sinh? Mà có chắc gì, phần ý nghĩa đó có chỗ trong tôi?

Tôi – rồi sẽ như thế nào đây? Khi mà, tôi luôn cảm giác – mọi hành động của mình đều do tình cảm chi phối. Tình cảm đã can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của tôi. Hạnh phúc – đau khổ – giận dữ – giày vò – trầm uất…, những cảm giác đó là trái tim tôi quá tải. Những lúc như thế, tôi không còn muốn tồn tại trong cõi đời này. Mà, lại có quá nhiều lần như thế. Có quá nhiều! Biết đâu, một lúc nào trong những lần đó, tôi thực sự trở nên không kiểm soát được hành động của mình? Mà bên cạnh tôi thì, nào có một ai?

Và cái ranh giới mong manh đó…Tôi thực sự là thế nào đây? Nếu bước qua, sẽ không có đường quay trở lại. Sẽ không thể quay trở lại.

Hãy chầm chậm lại nhé tôi! Để thời gian có thể theo kịp với mọi lý giải. Còn 1 năm phía trước để tôi quyết định hướng đi cho mình. Đừng vội vã! Một năm – có thấm gì đâu so với thời gian tôi đã mất? Nhưng lại quá dài so với những ngày qua ).

Tự dưng tô cảm thấy sự mãnh liệt trong tình cảm của tô không còn như ngày hôm qua nữa. Chỉ mới hôm qua thôi, tô hãy còn ủ rũ vì sự trống vắng.

Vì một sự thất vọng ư? Hay vì lý trí tôi đã thắng được trái tim mình? Thật ra thì, tôi cũng không biết là có nên hay không sự nuôi dưỡng tình cảm này.

Và, điều quan trọng nhất, có lẽ là do tôi không làm sao hiểu được điều gì đang xảy ra trong S. Lúc thì ấm cúng, khi thì lạnh nhạt không chịu nổi. Tôi không hiểu tình cảm S. dành cho tôi có còn tồn tại hay không. Và tôi cũng không hiểu là tôi có còn chỗ đứng nào không trong suy nghĩ của S.nữa. Và những điều không lý giải được đó đã làm tôi khổ sở biết bao, mệt mỏi biết bao!

Và vì tôi cảm thấy mình không còn được lắng nghe nữa. Bây giờ tôi thực sự không còn biết phải nói gì nữa. Không còn nữa ánh mắt ấm áp đã dành cho tôi. Không còn nữa sự chia sẻ. Tôi không còn được nhận gì cả.

Hay vì sự hiện diện của tiền đã bắt đầu len lỏi vào chúng tôi? Kết thúc là một sự sòng phẳng? Haha! Thú vị đấy! Chẳng phải là tôi tự nguyện đó sao? Nhưng than ôi! Đó đúng là điều tôi không ngờ tới!

Bữa tiệc ấy, luôn là sự kết thúc! Và những con người đã từng được tôi dành cho sự tôn trọng nhất đã không bao giờ hiểu được giới hạn mà tôi đưa ra. Và, tất cả đều bước qua, mà không biết là tôi đứng lại. Dù rất đau lòng nhưng tôi không bao giờ có thể nuôi dưỡng tình cảm với một người không biết nhận mà cũng chẳng muốn cho. Sự thương tổn trong tôi, chưa từng có ai chữa lành cả. Lúc nào cũng quá muộn.

Khi S. quay trở lại, có lẽ lúc đó tôi đã có thể quay lại quỹ đạo cũ của mình với một trái tim khép chăt. Tôi sẽ không chờ đợi nữa. Có lẽ tôi sẽ không nói nữa những suy nghĩ của mình. Những gì có thể, tôi đã đều hết sức cố gắng! Tôi đã cho tất cả những gì có thể, nhưng S. không nhận, không giữ gìn nên tất cả đã qua mất rồi. Tôi không bao giờ có thể lấy lại được sự mãnh liệt đó nữa rồi. Nó đã bị tan biến vào khoảng không.

Kết thúc đôi khi cũng là một sự khởi đầu! Tôi hy vọng rằng mình không phung phí sức lực, tình cảm một cách vô ích nữa, mà có thể dồn tất cả vào bài tốt nghiệp năm nay. Sự hy sinh của tôi – không dành cho mối quan hệ này nữa, mà sẽ được dồn hết vào tác phẩm của tôi. Hy vọng rằng tôi sẽ làm được một điều gì đó! “

Có kịp chờ ta không?

Những cánh đồng mênh mông

Những dòng sông …

Những khu vườn rộng…

Trong những cơn ác mộng

Ta luôn nhìn thấy

mình

bị tước mất

mhững ký ức tuổi thơ

những giấc mơ

khu vườn rộng…

dòng sông…

và những cánh đồng mênh mông…

Ta vật vã gào lên

Những mảng xanh đang bị xóa mất

Chỉ còn trơ măt đất khô cằn

Những dòng kênh đang bị lấp …

Xoá mất tuổi thơ ta…”

Tôi đã có thể nhìn S. môt cách bình thản. Không còn cảm xúc gì ở lại trong tôi. Trống rỗng! Tất cả chỉ là sự trống rỗng thảm hại – như ngày xưa. Chỉ khác môt điều là, tôi không còn có thể đón nhận một cách dễ dàng như trước nữa.

Haha! Tuyệt vời thay! Tôi đã có thể trở lại với mối quan tâm đến chính mình. Giờ đây, tôi không cần ai phải lắng nghe tôi nữa. Tự tôi sẽ tặng cho mình điều đó! Tự tôi sẽ lắng nghe tôi. Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối của tâm hồn tôi.

Có thể không? Có thể tìm được sự tĩnh lặng trong tâm hồn tôi không? Thật ra tôi cũng hoài nghi về điều này. Vì có bao giờ trái tim tôi ngừng gào thét? Chỉ trừ những khi mệt lả và thoi thóp. Ừ, thôi thì tôi sẽ lắng nghe trong sự gào thét của tâm hồn tôi vậy.

S. là một thực thể sống động! Ồ! Tại sao tôi lại dùng từ “ thực thể ” nhỉ? Nó chợt đến vậy thôi. Nhưng quả thật S. là một con người sống động! Sinh động và thú vị! Trừ những lúc lạnh lùng và cao ngạo…”

“ Bây giờ tôi đang ở trong căn nhà của S, cái cảm giác đó không còn đặc biệt nữa. Tôi không còn cảm thấy gì hết. Ngay cả sự mong đợi, cũng không có.

“Hahaha! Tôi đã có thể tự yêu mình. Chưa bao giờ tôi cảm thấy quý trọng tình cảm của tôi trong lúc này. Chưa bao giờ tôi lấy lại một cách nhanh chóng tình cảm của mình khi người ta không đón nhận như thế này! Ngày xưa, mỗi lần như thế tôi đã để nó vật vờ suốt bao nhiêu năm trời. Còn bây giờ, tôi sẽ lấy lại tình cảm của mình ngay tức khắc, khi mà người ta hờ hững.

Vậy mà tôi vẫn không thấy vui, không vui một chút nào hết!

Tôi muốn gì đây trong lúc này? Tôi thật sự không còn sự tha thiết nào cả! Không tha thiết với ai cả!

Ôi tình cảm của của tôi, không còn một dấu vết…

Tôi không còn sự khao khát nào cả!

“ Tôi cứ suy nghĩ mãi về số phận của mình, 5, 10 năm nữa tôi sẽ như thế nào đây? Cứ lầm lũi cô độc hay sẽ có được 1 gia đình thật sự là của riêng mình? Những tình cảm yêu thương, không giúp được gì tôi cả. Càng ngày, tôi càng có một dự cảm , rằng sẽ không có bờ vai, sẽ không có bàn tay nào dành cho tôi cả. “

...

...

Em đang ào ạt nên tôi phải dừng lại… Khi nào em dừng thì tôi sẽ nhắc em ào ạt trở lại.

Một ngày sẽ thật lãng mạn với cơn mưa bất chợt của em… Mong em như bão táp.”

( còn tiếp phần 4 )