Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Saturday, September 14, 2013

lạm bàn

hổm rày thấy mọi người cứ sến sến liên tù tì, m im nhìn, hông nói gì, nhưng tới hôm qua, thấy vài người bắt đầu nhầm lẫn giữa nhạc vàng và nhạc xưa (tiền chiến), chọc lại vết ngứa m từng tranh cãi với anh nhạc sĩ đương đại HN, khi m hát bài "Cho người tình lỡ", được một anh HN khen hay, cái ảnh nói vô, ờ, H chuyên trị nhạc vàng mà.

http://www.youtube.com/watch?v=AicBmsaUU3w&list=UUHhgdlYrbCKexQYVI6g9zHg
(trong đây có đoạn ngưng 1 xíu để cãi).

hôm qua thấy 1 cậu nói về ..., và hôm nay nhìn thấy một bạn trong list friends gom cả mấy bài của Phạm Duy vô làm nhạc sến, m không thể im lặng được nữa.

trong dòng tiền chiến cũng có cấp bậc phân loại như nhạc mới bây giờ, có nhạc sang và nhạc sến rũ, sến rện, sến nhảm, chớ nào phải nói sến có nghĩa là gom toàn bộ vô 1 cục để đó. Nói nào ngay, hồi nhỏ m thường phải nghe theo nhạc má nghe, hông có nhiều chọn lựa, nên thường phải nghe Chế Linh, Tuấn Vũ. Trong khái niệm của m, chỉ có dòng nhạc rên rỉ đó mới là vàng, là sến. lên Sài Gòn rồi, được nghe nhiều nhạc sang hơn, chơi với mấy bạn cũng có gu âm nhạc tốt, nên từ đó biết Thái Thanh, Phạm Duy, vài bài Trầm Tử Thiêng, một số bài hay ho khác của Vũ Thanh An nữa. và cũng tùy vào môi trường mà nghe mà hát, chớ nào phải lúc nào cũng duy nhất 1 tông. chẳng hạn trên bàn nhậu lề đường, chủ yếu là vui đùa, có lúc hát nhạc sến, chẳng hạn như những câu : "xa nhau, xa cách nhau rồi...ta lại xa cách nhau rồi...", rồi lại "giết người trong mộng". nhưng tâm trạng khi đó không phải là ảo não sướt mướt, mà như một sự giễu nhẹ, cười cười tâm thế bi quan... buồn sao được khi cả nhóm 3 người gào lên mấy bài đó rồi phá ra cười...

 dù có lúc cũng mở bài giết người trong mộng Ngọc Anh hát để nghe đi nghe lại 1 mình, nhưng sao gọi là yếm thế, tư duy nhũn não trong khi những lúc rơi vào trạng thái thất tình, người ta cũng cần nghe vài bài như thế để thấy nỗi đau tình không là của riêng ai. để cần giết hình ảnh của người đó (chỉ-trong-mộng thôi mà...) để lòng tin yêu con người phục hồi mà còn có thể cất bước đi tiếp (chớ đâu như những kẻ mù quáng biến cả luôn thành thật vì không thể giải tỏa).

chưa kể, còn tùy vào cách thể hiện của ca sĩ mà bài hát thành sến rũ hay sến sang. mấy bài nhạc của thế hệ anh nhạc sĩ đến từ miền máu đào ấy, tôi vẫn có cách thể hiện cho sến rện, và bài từ vùng nước lã vẫn hoàn toàn có cách làm sang. tôi có cảm giác như vì cả một thời gian dài những người ở miền máu đào bị đổ khuôn suy nghĩ, cứ là nhạc tiền chiến, nhạc bị cấm lưu hành không phải là dòng nhạc đỏ thì bị gom hết vô là nhạc vàng. mà hễ cứ vàng thì là sến. đó là cả một quãng thời gian khá dài, nhưng tôi chỉ kiểm chứng được qua những người thế hệ tôi về trước, cứ nghe dòng nhạc trữ tình là gom hết gọi là nhạc vàng.

có một cậu từ miền máu đào chửi rất độc, nào là tư duy yếm thế và man di, và cậu đã dẫn chứng ra bài "Nhẫn cỏ" mà tôi chưa từng hát của Vinh Sử, tôi không phản đối vì chuyện những người trẻ rền rĩ sướt mướt mấy bài sến rũ đó đúng là yếm thế thật, tôi chỉ thắc mắc, không biết cậu đã chia biệt được hoàn toàn khái niệm đã bị đóng gói từ xưa giờ không? và có biết kiểu hát-chỉ-để-mà-chế-giễu không?

cậu bạn quen trong friends list thì dẫu là từng like ủng hộ 1 status cậu chia sẻ, nhưng hôm nay thấy cậu post tiếp thì tôi cũng không hẳn hoàn toàn là đồng tình, vẫn hỏi câu hỏi đó, cậu đã hoàn toàn chia biệt khái niệm về dòng nhạc xưa chưa? vì Elvis Phương trong mắt tôi hoàn toàn không thể hiện theo gu sến, mờ là gu sang. cho nên, nếu dẫn chứng nhạc anh, thì tôi không đồng tình với chữ sến.

một mình mà ôm đàn hát thì không thể nào hát mấy bài cỡ giết người trong mộng được, thấy vô duyên cùng cực. chỉ có thể là mấy bài trữ tình thôi (và loạt bài không tên cũng được).

http://himikonguyen.blogspot.com/search/label/my%20voice

có dạo còn lên kế hoạch đi hát dạo với cậu bạn nhà báo nữa kìa, mà hát dạo thì chỉ có thể là sến, xưa và vọng cổ, chớ làm sao hát "Đường xa vạn dặm" được. :P có hát được cũng hát theo gu sến, sướt mướt ảo não cho vui hà. :D và bàn nhậu lề đường mà hát theo gu sang của phòng trà thì thiệt là lãng nhách. :D

thời gian sau này thì vì tìm chép cho Má nên thoảng cũng nghe mấy bài của ca sĩ Hoàng Oanh, như một kiểu hoài niệm.

P/S : về sự tích vì sao có chữ sến, tôi nhớ là lâu lắm rồi có đọc, hình như là xuất phát từ bộ phim nào đó từ Đông Âu, trong đó có nhân vật hình như là Maria Sên gì đó. vô google tìm thì thấy như vầy :

nhưng trong trang này thì tôi thấy được cái tên diễn viên mà tôi đọc đầu tiên đó :

http://www.saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/NguyenTaiNgoc/sen.htm

Thursday, September 12, 2013

chữ...

I. (1994).

II. (1995). 

Wednesday, September 11, 2013

cô đơn

1. (1994)

cô đơn ơi mi thương xót chi ta,
mà cứ mãi...
..................theo ta hoài vậy?
nửa cuộc đời ta...
.........................mải mê trốn chạy.
mệt mỏi rã rời, mà cứ mãi...
.......................................gặp mi!

2.(1995)

từ bây giờ mình là bạn của nhau.
cô đơn ơi, mi gật đầu đi nhé!
một tiếng cười, dù chỉ là rất khẽ.
trong thinh không, vang vọng đến muôn lần.

cả cuộc đời, ta tìm kiếm tình thân,
để sưởi ấm cõi lòng giá lạnh,
để quên đi nỗi đau ám ảnh,
                                                         để buồn vơi...
....................và hạnh phúc nhân đôi.
                                                               nhưng cuộc đời...
..........................cái gì tìm thì lại hóa xa xôi!

 từ nay đến cuối cuộc đời,
 ta chỉ có mi gọi mi là bạn!

 dẫu có lúc ta tột cùng chán nản

 cũng đừng bỏ rơi ta, ta sợ vô cùng!

3. (1996)

mi bây giờ cũng chẳng phải bạn ta,
cô đơn ơi, mi thật là độc ác!
chẳng lẽ mi nỡ nào trừng phạt,
cho những ngày ta đã trốn chạy mi?



Wednesday, August 28, 2013

"Hãy tử tế với trái đất của chúng ta!"

Thường khi nhận được những email có hình thức khuyến dụ nếu gởi đi nhiều người thì sẽ nhận được điều lành này kia , nhưng còn kèm theo lời dọa dẫm không thì sẽ như người này người kia ở đâu đó trên trái đất này, thì mình sẽ xóa ngay không chần chừ. nhưng hôm nay, nhận từ chị, và đọc thấy những thông điệp tốt, nên post lên để nhiều người xem vậy. còn muốn lan truyền không là do ở mọi người nếu thấy hữu ích, chớ đừng vì lợi ích ghi kèm theo bên dưới. Thông điệp mình thích nhất trong đây là : "Hãy tử tế với trái đất của chúng ta!"























Tuesday, August 13, 2013

đừng bạc đãi niềm buồn.

từ nay gom lại những câu status góp cho người  và cũng tự răn mình

June 16/ 2013

đừng bạc đãi niềm buồn. nó cũng có ích cho phần hồn không thua gì nỗi vui đâu. đừng giam hãm nó trong tim để rồi nó gặm nhấm, bào mòn tâm can mình. Hãy để cho nó tự do đến rồi đi khi bắt đầu thấy chán cảnh bị giam cầm chật chật chội.... 

Hãy dành cho nó câu hát mờ nhân gian thường hay dành tặng người đã từng yêu dấu : " dù đến rồi đi, tôi cũng xin tạ ơn người!.....tạ ơn đời.....tạ ơn em! tạ ơn em!"




Friday, August 2, 2013

dạy cháu nấu ăn




nhìn cô cháu gái giống bên Ngoại nhứt, tự dưng có cảm hứng viết một chương trình dạy cháu nấu ăn theo kiểu miền Tây nhà mình mờ mình quan sát, tổng hợp và rút ra. :)

từ nay, mỗi tháng mình sẽ post vài chút về những món ăn mình đã nấu, và sẽ post lên từ từ, hy vọng khi cháu lên thành cô gái, có thể vận dụng mà nấu ăn ngon cho giống Ngoại. :)

hôm nay dạy cháu những quy tắc cơ bản nấu ăn đầu tiên (nhớ tới đâu ghi tới đó. sau đó thì sẽ có hình minh họa. và phân tích chi tiết hơn. :)

món canh :

- cách để nấu canh rau vẫn giữ được độ xanh không bị úa màu, là đợi nước sôi sùng sục mới thả rau vô. đợi sôi tiếp đợt hai thì tắt lửa, nêm nếm.

- nêm gia vị :

+ chỉ canh chua mới nêm nước mắm và ớt nếu ăn cay (hoặc trong nước chấm. riêng m thì ớt bỏ nguyên trái, không dầm, chỉ tới khi múc ra tô mới dầm để ai ăn cay hông được vẫn có thể ăn). canh rau hay củ quả thì nêm muối (vị cay thì tiêu cho củ quả, hoặc trong phần nước chấm).  tại vì sao? vì nêm nước mắm sẽ làm cho nước canh bị chua, nên trừ những loại canh cần vị chua như canh dưa, canh chua, thì các loại canh còn lại sẽ làm canh bị biến mùi.

- người ta thường nói người miền Nam hay ăn ngọt, nên người ta nghĩ cái gì cũng bỏ đường. Này là một nhận xét bâng quơ sai lầm. vì không phải món nào cũng có thể cho đường ,đa phần là món kho, riêng về canh thì chỉ có duy nhứt món canh chua mới nêm thêm xíu đường để làm dịu đi vị chua.

- canh củ quả thì bỏ hành, tiêu, canh rau thì không.

- nêm gia vị, để tránh nước sôi làm hỏng đi một số chất, nên rau thơm hay hành khi nước vừa sôi, bỏ vào rồi nhắc xuống. rồi mới nêm (riêng tiêu thì có thể múc ra tô rồi rắc).

- nấu canh đa phần là nên nêm vừa hoặc lạt một chút, vì còn có nước mắm kèm theo để chấm và cho những ai thích ăn mặn hơn. riêng nước mắm chấm rau thì muốn bỏ tiêu ớt thì tùy loại, chẳng hạn canh khổ qua, canh bầu thì ăn nước mắm tỏi; canh chua thì ngoài chuyện bỏ ớt vào canh cho cay cay the the (1 xíu thôi vì còn ăn với nước mắm ớt hoặc cho những ai không ăn cay ăn được).

nước chấm :
- canh chua thì nước mắm ớt.
- canh rau + củ quả thì nước mắm tỏi + tiêu.


- post trước mấy tấm đặng lấy hứng cho cháu xem tiếp. :))

trứng chiên nấm mối, nấm đùi gà xào xả (thiếu ớt :(( )

canh khổ qua đèo nhồi thịt

 sau này mới phổ biến giống khổ qua rừng. loại này coi bộ ngon hơn khổ qua đèo, vì bỏ 1 trái vô miệng gọn lỏn. :D


- đặc điểm khẩu vị thường thấy của ba miền nói chung :

+ Bắc : dùng nhiều bột ngọt
- Trung : mặn
- Nam : đường + vị ngọt tự nhiên của thịt cá.

  (nhưng bao giờ cũng có ngoại lệ, chưa kể, thời buổi bây giờ, con người ta di chuyển nhiều, không còn chỉ ở một nơi để những thói quen ăn uống lẩn sâu vào tiềm thức nữa.

tới đây thì dì 9 con tranh thủ khoe tài, bạn cả 3 miền Bắc Trung Nam đều khoái ăn món dì 9 nấu)

Wednesday, July 10, 2013

bao miền phiêu lưu nữa?




ngày nhiều cảm giác nặng. năng hơn cả buồn, hơn cả nỗi đau khi tình yêu rời khỏi... bởi ngoài cảm giác nặng còn nhiều nỗi nghẹn, do vài khi tình yêu rời khỏi cũng từ đây mà ra.

2005-2013. 8 năm ôm Himiko, không dưới 5 lần đóng gói, vận chuyển. 

Chợt thèm thuở ôm duy nhất một cái rương, nằm chơ vơ trên tầng 2 của cái giường nhỏ chênh vênh ở ký túc xà Trần Hưng Đạo. Dù trong một phút bất cẩn, 2 tấm hình bạn rơi xuống khu nhà bên dưới. len lỏi vào trong xóm lao động, mừng ríu khi nhìn thấy 2 tấm hình giữa đống rác rớt từ lầu cao (mình cũng góp phần 2 tấm, nhưng không phải là rác, mà là đồ kỷ niệm quý giá, nên phải cố chui vào tìm... cũng là lần đầu tiên biết nỗi khổ của người dân sống bên dưới nhà cao tầng nhiều người sống mà không nhiều ý thức). 

Mười tám năm sống ở Sài Gòn, cũng gần đó thời gian phải di dời... Không biết từ bao giờ, trở nên sợ những vật kỷ niệm, phải theo thời gian, càng dày lên chồng chất. không thể nào vứt đi, nhưng chỉ riêng 5 năm học Mỹ Thuật cũng đã 5 lần đổi chỗ ở, mỗi lần đi là mỗi lần mang vác theo những tác phẩm ngày một nhiều hơn ra. Từ ngày bước chân vào trường Mỹ Thuật, không còn giữ nổi mong ước nhỏ nhoi một căn hộ siêu nhỏ, bắt đầu thấy thèm một nơi như là nhà, ngôi nhà rộng ở khu vườn rộng từng là nỗi sợ hãi của thời bé thơ, khi mấy chị lớn lên trước và đi hết, để nhà rộng càng thêm mênh mang nỗi sợ ma, từ đó chỉ mong thiệt mong một căn nhà nhỏ thiệt nhỏ, nhỏ đến độ, bất kỳ người bạn nào đang đổ vỡ tâm hồn, đều muốn tìm đến, bởi nơi chốn đó không thể chịu thêm nổi sự có mặt của người khác trong căn phòng bé như hộp diêm, sẽ không còn cảm thấy sợ nỗi cô đơn lồng lộng nữa.

Ngày hôm nay mới xong một lần đóng gói. còn nữa ngày mốt, ngày mai. :(( hơiz, tự dưng lúc này mới là tự hỏi, nếu mải miết đi theo chuyến tàu ấy trong mơ, thì bây giờ lạc thêm bao miền phiêu lưu nữa? thực tại bao giờ cũng mệt mỏi. ừ thì, nhưng vẫn phải đối diện với thực tại mà thôi.



Monday, July 8, 2013

nhưng mà, vẫn không thể hiểu nổi tại sao ...


mình không hiểu. rút cuộc thì điều gì là mang đến hạnh phúc cho chị trong đời sống này.

là hai đứa con gái ?

nhưng nhìn kìa, chị chưa bao giờ sống thực sự ra sống cả. Cho những cảm giác của chính bản thân. Chỉ duy nhứt những lần chị tự đứng trước gương nhảy aerobic theo bài hát của Lenka.

vẫn còn nhớ đến lần nhìn chị khóc rũ rượi ngoài sông, rồi bò ra cười sằng sặc. Giọng cười đó, rồi kiểu khóc sau cơn cười man dại đó, ăn sâu, rồi có lúc vận vào chính mình.

vẫn biết là, chị là người lo lắng cho gia đình nhiều nhất, dù đã chịu nhiều thiệt thòi nhất. nhưng, chưa bao giờ thấy chị sống hoàn toàn ra sống. đồng ý là, những thua thiệt thiếu thốn thuở xưa đói kém đã ăn sâu vào trong máu, vẫn không thể nào thoát khỏi hoàn toàn kể cả đứa nhỏ xíu thời đó là mình, nói gì chị đã lớn. nhưng mà, sống không hoàn toàn là sống, thì những lo lắng của chị chỉ làm người ta chỉ tăng nhiều thêm cảm giác bất lực.

ngày mai phải xuống nhà chị dọn đồ về, những mớ đồ mà ngày trước vì chị nói chị không ở nhà thuê nữa, chị về đó ở, nên sẵn sưu tập rồi mang về cho chị sử dụng, thì gởi về quê. chỉ mang những khung cửa vì kiếp nạn này mà phải trôi về chỗ chị. Ngày hôm nay cãi nhau lớn về điều đó. thời gian sau này để trở nên thiếu kiềm chế, trở nên dễ dàng bật khóc khi có ai lớn tiếng. dù chị là người bỏ ra nhiều tiền nhất để kéo mình trở lại đời sống này, nhưng mà, vẫn không thể hiểu nổi tại sao chị sống được cảnh sống trong ám ảnh ký ức thời nghèo khó đến vậy. 

nên, dù biết là chị quan tâm, khi nói, chị định thuê nhà 3 tầng, mình mở quán ở 2 tầng dưới, chị sống ở tầng trên cùng...vẫn không thể không nói ra rằng, hãy nghĩ sao cho thuận tiện cho mình nhiều nhất, em không thể dính vào với người có nhiều thay đổi từ những lựa chọn trong đời sống này. và sau đó, thành cãi nhau to. :((

Friday, July 5, 2013

vì rất có thể ...



P/S : N là người đã nói về kiếp trước, và vừa mới tìm ra tôi ở kiếp này. đừng để mình lạc nhau thêm vài kiếp nữa. vì rất có thể từ kiếp sau tôi không quay trở lại cõi người đâu.



    Monday, June 24, 2013

    tôi rồi sẽ phục hồi. và sẽ lãng quên....

    tôi đã bước qua giai đoạn không muốn sống. và dần đang phục hồi. cố ngơi nghĩ dần về người vừa bước qua. cố không nhớ vể kỷ niệm, về giọng nói, và hơi thở.

    và điều này, không cần cố, rằng luôn mong người ấy hạnh phúc.

    tôi rồi sẽ phục hồi. và sẽ lãng quên. chỉ cần, tôi đừng biết rằng người ấy đang đơn độc và đau khổ. chỉ cần đừng biết điều đó, là tôi chắc chắn sẽ bước qua. chỉ còn một đoạn đường ngắn thôi.

    tôi có mong điều đó không?

    người có mong điều đó không?

    tôi không nên tìm câu trả lời nữa.

    Posted 23 August 2009 - 12:55 AM

    những gì đã viết xa xưa, luôn  có giá trị vào một thời điểm nào đó trong hiện tại. :)

    Saturday, June 22, 2013

    Như ngọn đèn, bỗng lóe lên, rồi tắt.

    by nick FB khác on Wednesday, July 6, 2011 at 2:11am

    Only Me

    note đã xong, sau vài ngày im bặt. chỉ còn cái tiêu đề. trong giây phút ngẩn người nghĩ. cúp điện.
    những gì viết ra, không thể viết lại được y như cảm xúc ban đầu.
    đúng là ý trời.
    đành vậy.



    on Wednesday, July 6, 2011 at 2:42am :

    Tôi chỉ nhớ mình viết về một nhịp rung khẽ, một đau nhói khẽ
    .
    Tôi chỉ nhớ mình viết rằng, tôi không còn nhiều mộng mơ nữa, vì, tôi đã để cho những mong muốn thuộc về người thứ 2 lụi tàn, như những bước chân của tôi đang dần mất dấu
    ...
    Tôi chỉ nhớ mình viết rằng, tôi không nghĩ trái tim mình lại khẽ rung vào lúc này, khi những ngày qua, tôi đang dần mỗi ngày ướp một lớp băng, và lớp băng ấy đang dày lên, với một mong muốn rằng trái tim mình sẽ ngủ đông, trong thời khắc nhiều biến động và mệt mỏi này. Và ngủ thêm nhiều thời gian nữa
    .
    Tôi chỉ nhớ mình viết rằng, trái tim tôi vừa khẽ nhói lên, như hỏi tôi có chắc rằng muốn nó ngủ yên không? Vì một khi nó đã thiếp đi, thì không thể đánh thức nó dậy đột ngột, mà phải bắt đầu lại quy trình ban đầu, là cũng từng chút, từng chút một, làm tan. Vì nếu tác động một lực làm vỡ ngay lập tức lớp băng đang làm tê nó, thì dù là hơi ấm xộc vào khi đó sẽ chẳng khác gì ngọn lửa thiêu đốt và hủy diệt nó. Tôi nhớ đến ngày hôm qua, khi rót nước trà nóng vào bình thủy tinh vừa đựng nước đá trước đó đã cạn, thì không một tiếng động, bình thủy tinh đó đột ngột rỗng không, mất đáy. Không nứt, không vỡ, chỉ mất đi phần dáy, và bỗng chốc rỗng không
    .
    Tôi chỉ nhớ mình viết rằng, đó là khoảnh khắc cựa mình nhói khẽ của trái tim tôi, trước khi chìm vào giấc ngủ dài không biết bao giờ thức dậy
    .
    Như ngọn đèn,  bỗng lóe lên, rồi tắt.

    Trống rỗng


    Cách đây 3 năm, đã xem trên Youtube 1 video clip về bộ phim ấy.

    Chỉ vì bản nhạc, vì âm thanh của bộ máy xóa đi trí nhớ.

    Vì bản thân cũng muốn xóa hết những ký ức đã có.
    Những giọt nước mắt trên gương mặt của người đàn ông.

    Khoảng thời gian đó, đã triền miên, đã gắng kiềm chế khỏi những cơn bộc phát của sự giận dữ, đã không làm sao hiểu được sự độc ác không có giới hạn của những con người cũ.

    Đã nghe đi nghe lại, nghe gần như duy nhất một bài trong một tuần video clip về bộ phim này, với bản nhạc và sự mong muốn xóa đi ký ức như người đàn ông trong phim đó.

    Vậy mà vẫn không search xem bộ phim đó như thế nào,, có đúng như tâm trạng mình không. Chỉ vì, trong trạng thái gần như mộng du mất mọi khái niệm đó, thì chỉ còn duy nhất những bản nhạc là có thể xoa dịu. Không còn bất kỳ một quan tâm nào về những câu chuyện trên đời. chỉ ngồi như hóa đá, mắt mở to nhìn người đàn ông rơi nước mắt, trong giây phút chót cố giằng cố níu lại chút ký ức mà mình đã muốn xóa đi đó. Và bản nhạc, đã khiến bản thân đông cứng lại, bất động.

    Hôm nay tình cờ có người gửi đường link nguyên vẹn bộ phim đó. Vừa mở lên, nhớ ngay đến khoảnh khắc đã gần như vùi chôn tận đáy. Nhớ những đêm mắt mở trân trân không thể nào khép lại. Nhớ cảm giác đông đặc cứng ngắc trước những xử sự không thể nào tưởng nổi của con người từng rất gắn bó với mình. Khoảng ký ức tưởng đã không thể nào khôi phục lại hiển hiện về, rõ như chính bộ phim đang xem.

    Nhưng lòng trống rỗng. Cảm giác đau đớn và tê buốt đã được xóa rồi. Chỉ còn lại sự trống rỗng,
    như một cái chết vô hình.

    on Wednesday, July 6, 2011 at 11:23pm

    tan.....





    Tôi đã trải qua nhiều cảm giác buồn, khi người ta lôi tôi ra khỏi căn phòng tối, để nhìn thấy tôi chơi vơi trong luồng sáng vốn không thuộc về thế giới của tôi, thì người ta quay lưng đi mất
    .
    Tôi đã luôn im lặng trước những bước đi, dù  rất nhớ về khoảng thời gian ở trong bóng tối. Tôi nhớ những xôn xao ấm lòng trước nỗi quan tâm ân cần
    .
    Tôi chỉ muốn giữ nguyên như thế, chỉ muốn mọi thứ cứ y như thế, rằng tôi cứ ở trong bóng tối này, vẫn trò chuyện với người bằng những câu chữ tận sâu bên trong tôi, và người lắng nghe nó không bị chi phối bằng những giác quan thực tế, mà bằng chính tâm tư của người
    .
    Với tôi, đây không phải là thế giới ảo. Vì tôi không sống bằng những mơ ước huyền hoặc. Tôi không nói chuyện với người bằng những tô vẽ hay bằng con người tôi muốn trở thành, mà như chính tôi đang là. Tôi có thể nói đến tận sâu gốc rễ của con người mình, về những nỗi buồn, những ám ảnh, những day dứt, mà không cần người phải bận tâm về một trách nhiệm chia sẻ bên ngoài đời sống thực. Bởi cuộc sống bên ngoài có quá nhiều lớp cửa trong suốt, có quá nhiều vỏ bọc, tôi không làm sao có thể lột bỏ hết những lớp áo bảo vệ mình để có thể trần truồng ngoài ánh sáng. Dẫu sao, khi tôi đơn giản là tôi trong bóng tối, thì người có bỏ đi, tôi vẫn mỉm cười. Vì tôi chỉ có thể nhớ về người như một làn gió êm đềm đã ru tôi ngủ vào một mùa khuya. Hơn là, tôi nhìn thấy sự do dự hay áy náy của người, khi giữa chúng ta không còn sự quan tâm vô hình, và tôi đang đứng chơi vơi ngoài sáng. Sự im lặng trong bóng tối bao giờ cũng trầm mặc dịu dàng, dù có khi người ta không còn kiên nhẫn nữa, hay bởi do đời sống vui hơn, thì vẫn nhẹ nhàng hơn sự im lặng rõ ràng không thể giấu mặt nhau bên ngoài đời sống
    .
    Trong thế giới xa lạ này, tôi không mong chờ tình yêu thương. Tôi vẫn luôn im lặng lang thang qua những căn nhà lạ. Tôi chỉ nhìn ngắm bên ngoài những câu chữ vu vơ như nhìn giàn dây leo ngoài cửa, không chủ động bước vào hỏi han. Và tôi vẫn tự thoại với mình, như hồi nhỏ vẫn thường hay tự nói chuyện với cái bóng của mình. Tôi không mong chờ bất cứ điều gì trong thế giới xa lạ này hiện hữu ra ngoài đời sống. Những quan tâm của ai khiến tôi ấm áp chỉ giúp tôi cảm nhận được mình vẫn đang tồn tại, đang còn sợi dây liên hệ trong thế giới con người, chứ không như cái bóng tôi bên ngoài đời sống kia, buộc phải cười, luôn luôn phải cười, luôn luôn gặp con người mà cứ ngỡ mình đang ở giữa những bóng ma, vì không làm sao cảm thấy bớt đi lạnh lẽo
    .
    Đó nào phải đâu là điều giả dối. Nào phải là không đáng tin. Chẳng lẽ, những câu chữ chia sẻ không đủ để người ta có thể có được một niềm tin vào con người. Mà sao lại đòi hỏi niềm tin, khi tôi chẳng có ý định hiện ra bên ngoài đời sống. Niềm tin đó dùng để làm gì? chẳng phải những rõ ràng thân phận chỉ cần khi người ta phải gặp gỡ nhau, phải đối diện nhau bằng xương bằng thịt, để tránh con người ta lừa nhau. Còn tôi, vốn chỉ cần duy nhất sự chia sẻ, một cảm giác âm thầm mà không phiền lụy, không lấy đi mất của người điều gì ngoài khoảnh khắc đối thoại hiếm hoi. Tôi chỉ giúp người tránh khỏi quan hệ nửa vời mà tôi đã nhìn thấy quá nhiều sau khi đã bước ra ngoài sáng... Tôi chỉ muốn duy trì một sợi dây liên hệ, giữ tôi tồn tại trong thế giới con người dù ảo và xa lạ này, nhưng cảm giác ấm áp là có thật
    .
    Khối băng trong tôi tan không phải vì luồng sáng bất chợt, vì dẫu vùi trong cơn ngủ đông dài, tôi vẫn chưa quên được kinh nghiệm đắng ngắt về sự nửa vời
    .
    Tôi tan không phải vì ấm áp. mà vì cánh cửa vừa mở ra vẫn chưa kịp khép, mà luồng gió lạnh đã xộc thẳng vào
    .
    Hai cái lạnh vô hình chạm vào không giúp tôi đông cứng mạnh mẽ hơn, mà đã khiến tôi tan chảy
    .
    .
    .
    .
    .
    .
    .
    một-niềm-vui-vừa-đến.



    on 2011.
    vì vừa đóng vĩnh viễn một blog-từng-thuộc-về-khác, nên post lại vài bài nơi ấy lại đây. :)

    bên cạnh người yêu thương.

    thoảng vài lần, tôi thử thả lỏng mình trước người nào đó, hầu kéo mình xa ra khỏi người-đã-không-thuộc-về-mình. tôi cố phá toang cửa trái tim mình (chìa khóa để mở người xưa đã vứt đâu mất), nhưng, vẫn hoài công. không một chút rung động, không một chút ấm lòng, chỉ toàn là những thờ ơ lạc lõng.

    tôi vẫn lặng im nhìn hình bóng quen thuộc cũ lướt qua mỗi ngày, từ một nơi không ai nhìn thấy. tôi vẫn nghe những cố tình réo rắt làm tôi xót xa. nhưng tôi vẫn không thể nào ngưng được việc hình dung trong tâm trí hình ảnh người đó sau những buông-lơi-tỏ-ra, một mình cô độc trong đêm, mắt nhắm lại trước giai điệu của bài hát kỷ niệm, tim khẽ nhói, môi khẽ rung, tay khẽ động. Làn da xanh xao dưới ánh sáng hắt ra từ laptop, xung quanh là bóng tối bao trùm...

    và, trong hình dung miên man ấy, tôi ước gì ôm người ấy từ phía sau. một cái ôm giờ chỉ là ước muốn vô hình thôi, nhưng là một vòng tay ôm, cho đầu tựa vào vai, tôi sẽ nhè nhẹ ru bài tình ca quen thuộc.

    tôi nhớ đến phim Hồn Ma của Demi More đóng. tôi cũng muốn hóa thành một hồn ma như thế, để luôn ở bên cạnh người mình yêu. hồn ma có thể không mang đến cho người ấy hơi ấm họ cần, nhưng có thể cầu nguyện và phù trợ cho họ. hồn ma không cần ăn, không cần làm việc, không bị bất cứ điều chi chi phối, chỉ làm duy nhất một điều mình muốn...

    là ở bên cạnh người yêu thương.

    Posted 25 August 2009 - 04:49 AM

    Friday, June 21, 2013

    tôi thả tôi vào sự quan sát con người, tôi nhìn thấy.....


    on Aug 18 2008, 01:34 AM

    Thỉnh thoảng, tôi thả tôi vào sự quan sát con người, tôi nhìn thấy, những khao khát được thể hiện mình ở nhiều hình thức khác nhau. Có sự ồn ào, có sự bứt rứt, có sự phản cảm, có sự lặng lẽ, có sự bồn chồn... Có nhiều trạng thái cô đơn ở con người, có nhiều thể hiện. Chung quy, cũng chỉ là, muốn được khẳng định và chấp nhận ở đám đông.

    Tôi chạm vào cô đơn ở nhiều ngưỡng khác nhau, kể cả sự tột cùng cô độc lẫn cảm giác lạc loài ngay cả khi trong tình yêu. Tôi hiểu ở người đối diện, dù xa lạ hay một lần gặp hay gắn bó, những trạng thái cô đơn khác nhau. Mỗi con người đều một lúc nào đó, loay hoay với những cảm giác của chính mình.


    Phần chung sự thể hiện của tôi đều là sự ơ thờ... dù, tôi vẫn lặng lẽ nhìn một cặp yêu nhau thể hiện những cử chỉ yêu thương trong góc tối. Vẫn lặng lẽ nhìn những gương mặt tuổi teen đang rớt vào trong giai đoạn bối rối, những câu nói không mang một hình thức chia sẻ nào, rớt đều đặn vào không gian. Họ, những con người giống nhau nhưng vẫn lạc lõng với nhau, mà không nhận ra, mà vẫn tìm kiếm.

    Muôn đời con người vẫn lạc lõng với nhau, dù ở trong bất kỳ thế giới nào. Những con người yêu thương nhau, rồi cũng một lúc nào đó bỗng trở nên xa lạ, bởi, tình người không phải lúc nào cũng là một giá trị chung với tất cả, nhất là khi, con người vẫn có một cái thú đau đớn là sự hủy diệt, làm tổn thương nhau.

    Tôi chẳng nhìn thấy tôi trong góc tối đó. Tôi chỉ nhìn thấy những con người ngơ ngác tìm kiếm bản thân mình qua những thể hiện. Hay bởi, tôi đã gặp vài cá nhân xuất sắc, để, những gương mặt thoáng qua trong khoảng thời gian này không để lại trong tôi một dấu ấn nào, dù chỉ là một chút nao lòng, dù chỉ là một cảm giác chếnh choáng day dứt vì những xót xa bất chợt.


    Trong hành trình yêu thương, tôi vẫn là một kẻ đi bộ mang vác trên mình những ký ức đã khắc sâu vào tâm khảm. Dấu ấn lưu lại của hiếm hoi vài người trải qua càng khiến tôi thêm trân trọng và yêu quý tình yêu thương giản dị. Và, cũng là cái neo giữ tôi lại trong những lúc khùng điên bất chợt của tâm hồn. Là cái neo giữ lại khi giá trị của lòng tự trọng treo lơ lửng gữa ranh giới buông thõng hay níu giữ yêu thương...


    Cho dù như thế nào, suốt cuộc đời này, tôi vẫn ghi nhớ những cảm giác lung linh sâu đậm của những khoảnh khắc yêu thương, của rất ít những người đã bước vào trong đời sống. Bởi, cánh cửa yêu thương vốn vô hình và trong suốt, không dễ mấy người có thể tìm ra ( vô hình ngay cả với chính người đã bước ra rồi quay tìm lại ).





    Nếu phải duyên thì.....


    on Monday, June 13, 2011 at 4:31am




    Gương mặt buồn ấy hôm nay tặng một bó hoa. Ngay cả tặng cũng rụt rè im lặng đưa ra ngay lúc tôi đang bận bịu nhất, không thể kịp nói được gì. Tặng rồi vội qua chỗ khác ngồi. Không kịp nhìn cả trong ánh mắt ấy thực sự là điều gì.

    Người chỉ mới gặp hôm qua, mà lòng cảm mến, mà ánh mắt, mà cái ôm chào tạm biệt nhanh thôi cũng kịp nhận thấy cái siết ở bàn tay đang đặt lên vai, hướng về  mình còn ấm áp hơn cả những trông ngóng vô hình. 

    Gương mặt ấy mang mang vài gương mặt cũ từng vấn vương. Nhưng cảm giác sợ hãi nỗi buồn u ám khiến tôi tuy chạnh lòng nhưng vẫn nhiều nghi ngại. Nếu đó là gương mặt sáng và lấp lánh niềm vui, biết đâu, đã không cưỡng lại được mà đâm đầu vào cảm giác vô định thử xem điều gì đang chờ đợi qua cái duyên ngắn ngủi này. Phải đâu gương mặt sáng chỉ có duy nhất niềm vui, mà họ đã biết giấu nỗi buồn vào tận tâm can, để không vương vào bất kỳ ai xa lạ những nghĩ suy về họ. 

    Ánh mắt cương nghị buồn bã đó cùng với bàn tay lóng ngóng đưa  những cành hoa, sẽ ở lại trong tâm trí tôi một thời gian nữa. Chân dung ấy có gợi trong lòng mình những phức cảm xa xôi, nhưng, tôi biết, vẫn sẽ chỉ là một lát cắt nhân duyên, nếu như họ cứ chờ đèn xanh bật sáng.  Vì cột đèn tín hiệu của tôi đã tắt ngúm từ lâu rồi. Dù thích, dù mê, dù không thể không nhìn hay xoáy lên một nhịp rung nhè nhẹ, thì cũng chẳng một màu sắc nào hiện lên ngoài duy nhất một nụ cười lơ đãng. Nếu ai kia cứ chờ có đèn rồi mới bước thì sẽ mãi ở ngoài giới hạn kia. 

    Vậy nên, chẳng thể nào bật đèn xanh nữa. Nếu phải duyên thì sẽ có nhịp cắt thứ hai.

     

    bài romance chỉ có trong tâm tưởng

    Romance  đôi khi là chuyện hoang đường.
    (hình mượn từ blog của chị G và edit lại)

    Vẫn thường mong muốn được lang thang cùng ai đó
     chạm vào ngóc ngách sâu thẳm của thiên nhiên.
    Cùng đưa máy lên ngắm một ngôi nhà trong rừng,
    cùng nín thở trước vẽ hùng vĩ của ngọn thác tung nước bạc màu trắng xóa,
    cùng ngẩn ngơ trước một bông hoa nhỏ bé mọc từ khe nứt của kẽ đá,
    cùng òa lên trước một vạt tím dịu dàng.



    Lâu lắm rồi, đã lâu lắm rồi. 
    Chân đã đi,
    tai đã nghe,
    mắt đã nhìn,
    đã ghi đã khắc vào trong tâm tưởng (một mình thôi)
    Âm thanh của sóng, hơi thở của rừng, lời thì thầm của đá, sự mơn trớn dịu ngọt của hoa.




    Lâu lắm rồi, lâu lắm rồi đã nói :


    bao giờ có được như mơ,
     một căn nhà nhỏ nên thơ thế này?

    (photo © Nagoya 2006 - by Himiko. Nguyễn)
    on Sunday, June 26, 2011 at 2:24am

    nỗi vô vọng đó chỉ vùi chôn mình nhanh chóng đến không thể phản kháng...



    sáng nay thì tuyết rơi. 11 năm rồi tôi mới lại nhìn thấy tuyết. ngồi nhìn từ cửa sổ căn phòng nhìn ra thì đẹp lắm, nhung lại ngại cảm giác buớc ra đuờng. từ căn hộ này đến gallery đi bộ mất 10 phút.

    mấy ngày truớc còn khoái lang thang chụp cảnh vì trời dẫu lạnh nhưng khô. còn giờ, tuyết rơi chỉ đẹp lãng mạn trong phim ảnh mà thôi, chứ bên ngoài thì lạnh căm và ướt át.


    tôi chưa bao giờ tận huởng được cảm giác cô đơn cả. mất mười mấy năm trời chỉ mới tập đuợc cho mình quen với nó. có lẽ, trong một căn phòng ấm và tối, tôi sẽ dễ chấp nhận nó hơn là khi lang thang ngoài đuờng, nhất là trong sự giá lạnh thế này.

    thật đó, trời lạnh căm căm, gió thổi vù vù. những con chim bên nhau cả đàn mà còn réo rắt lên vì lạnh. thì tôi, một con người nhỏ bé có đang ôm một nỗi nhớ, đầy ắp nghĩ suy đang đè nặng, làm sao có thể thả lỏng cho sự lãng mạn mà sự hiện diện của nó giờ đây sẽ rất là ngớ ngẩn cho một kẻ chỉ muốn rúc thật sâu vào hơi ấm?

    những mơ tưởng trong thời khắc này chỉ khiến tôi thêm yếu đuối, và càng sa lầy vào cái lạnh cứ chờ chực nuốt chửng lấy mỗi khi ra đường. tuyết va xót cả mắt, lạnh cóng róng, buốt thấu tận xương tủy. đến nỗi, tôi không dám nghĩ đến bất cứ điều gì, bởi cứ sợ nước mắt mà rơi ra thì rát buốt gương mặt đang căng thật căng vì lạnh. chỉ dám nghĩ duy nhất về cái lạnh, đến đỗi mỗi lần nhìn thấy một chiếc ghế dọc đường là muốn đến nằm co ro luôn ở đấy. thế thì sao nhỉ, chắc sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ li bì, chừng độ nửa ngày thôi, là sẽ thành một bức tượng tuyết nằm co trên ghế. bởi thế nên kinh nghiệm quý báu dành cho những kẻ lạc trong băng tuyết là đừng bao giờ nằm xuống, vì như thế sẽ ngủ mãi không bao giờ trở dậy...

    cảm giác của tôi lúc này là gì đây? tôi còn không dám nghĩ tới. chỉ biết sáng dậy nấu rồi ăn, rồi tắm rửa chuẩn bị đến gallery. chiều thì máy móc đi theo mọi người đến nơi họ đến. tôi không để cho tôi cả một giờ rảnh rỗi để ngồi trên máy, để đừng viết cho ai. vì như thế, tôi sẽ bị rơi vào một nỗi tủi thân khó mà dừng lại được...

     tôi luôn cố ngăn mình nghĩ về ai đó. tôi biết phải dừng lại ngay trên giới hạn của nỗi nhớ. thật chẳng làm sao khi mình cứ luôn hướng về một người không thuộc về mình. nhất là ở nơi xa thế này, lạnh đến dường này, thì nỗi vô vọng đó chỉ vùi chôn mình nhanh chóng đến không thể phản kháng...

    Berlin, tháng 12/2009




    Friday, June 14, 2013

    Vì yêu, sẽ lại lơi lỏng bản thể riêng tư, rồi lại hư hư huyễn huyễn...


    Mấy hôm nay đang rừng rực khởi động hứng khởi mần lại tác phẩm triển lãm cá nhân tiếp, sẵn có người hỏi về nỗi yêu, liền đà lục lại draf một notes đã viết mươi ngày trước. 
    :)





    Bữa nhìn thấy bài hát nào đó có nội dung nhứt định một mình chưa kịp lưu lại để nghe thì bị cuốn trôi tuột mất, search hoài hok ra. nhưng nhớ đại khái ý là nên sống một mình, không yêu nữa.


    có làm dược không ta?

    không yêu! Nhứt định không để trái tim loạn nhịp mà lấn át cái đầu đã bao phen nhường nhịn. Dẫu mấy cảnh cửa bí ẩn đó cứ im lìm không chịu bật mở khi chủ nhân nó muốn bước ra ngoài sáng hít thở khí trời khi một cơn mưa bất chợt đến. cần gì phải là một ánh nắng đến rồi lại đi nhanh. mưa, dù nhiều khi ẩm ướt cũng giúp đời refresh lại sau nhiều nỗi khô cằn. Mưa, còn có khi là rả rích, dầm dã suốt tuần suốt tháng, như những cơn mưa ở Huế chẳng hạn. :))

    Vì yêu, thì sẽ lại toàn tâm toàn ý, sẽ lại lơi lỏng bản thể riêng tư, sẽ lại hư hư huyễn huyễn... đã mất quá nhiều thời gian cho một cõi yêu rồi. đã lạc xuống nhiều tầng nhiều lớp, rút cuộc thì nỗi lòng người ở lớp nào tầng nào cũng thật tối thật sâu, khi gặp luồng gió lốc vốn đầy khắp nẻo đời này thì lại vô phương vô hướng cuồng loạn xoay tít vòngcòng vòng như những cánh hoa dầu trong những hẻm sâu hun hút mà cả người đang mang cũng không hẳn đã thuộc địa bàn. 

    Mà đời sống này hữu hạn, lòng người thì vô hạn.....vậy sao không để cho bản thể tự do tự tạo nguồn năng lượng tích cực cho nẻo sống. Buộc bản thể vào một hẻm sâu lộng gió làm gì, tơi tả có còn lạ lẫm gì nữa đâu. Bình yên mới duy nhứt là miền chưa chạm tới.Những tâm hồn lạc lối ạ, xin hãy quên đi những mặc định trong đời, rằng con người ta phải sống thật, yêu sâu thì mới là hạnh phúc. Ôi, cái hạnh phúc hữu hạn đó tôi cũng đã từng lầm lạc trong cõi vô định này, vì đã từng lúc gánh quá nhiều những tưởng suy sai điều mà nhân gian gọi là thiên chức. Đã từng không thể buông lỏng bản thân theo thả trôi theo những cơn mưa bất chợt ngắn ngủi vì không thể tự mình tìm ra cánh cửa im lìm ngu ngốc (nhiều khi lại bất ngờ xoáy tung rung lên bần bật khiến toàn thân tan chảy thành tro bởi một ngọn lửa hay một cơn nắng chỉ chực chờ làm rúm ró nám đen vẻ mặt).còn quá nhiều việc đang chờ ta hoàn tất, nào phải là duy nhất nỗi yêu đâu. dẫu thầy số nói đường đời bất chợt dài hẳn ra sau KIẾP NẠN này ( hiểu nôm na gọi là sống lâu đến độ thành tinh đó ), nhưng vậy cũng nào có sướng khoái gì. đường dài độc hành thì càng thêm đằng đẵng những khao khát vô vọng mông lung.


     =====>  xong "những căn hộ siêu nhỏ" òi, "tòa nhà siêu mỏng" này cũng là tác phẩm nhứt định phải mần xong trong năm . :)