Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Tuesday, March 29, 2011

hãy cho tôi một dấu hiệu đi



làm sao tôi có thể nhìn thấy, dấu hiệu đã không còn.


những vụn bánh mì chim thú đã ăn... những cánh hoa dầu đã tàn đã rữa...


tôi loay hoay lạc đường trong khu rừng tối, nhìn mãi không thấy lối ra.hãy cất lên 1 tiếng đi.


hãy để lại một dấu hiệu cho tôi đi. tôi sẽ tìm, và lần này, nhất định sẽ không dại dột buông tay như nhiều ngày xưa ấy. không mù quáng, không bất chấp, nhưng ít nhất sẽ nói được thành lời : "hãy ở lại đi".








ly trà đã cạn hết rồi, cả những viên đá buốt.


tôi sắp chết khát rồi. hãy cho tôi một dấu hiệu đi.






Tuesday, March 15, 2011

2012

xem cái bộ phim đó bị ám ảnh một thời gian. giờ lại có chuyện xảy ra ở nơi mình từng sống 13 năm trước, thấy ủ rũ làm sao. hông dám điện thoại hỏi thăm, vì sợ mọi người bên đó bận rộn tíu tít mà gọi điện cũng không chia sẻ được gì mà còn vướng bận người ta hơn. nghe nhỏ bạn nói khu đó ngày 14 mới có động đất mạnh hơn, hiện giờ không điện không nước không gas. khu đó vắng hơn cả Mỹ Tho, nhà thưa dân ít, toàn là người già (người trẻ lên thành phố hết rồi). nhà cửa thấp, toàn trệt và 1 lầu, chỉ có mỗi cái khách sạn 5 tầng. không ở gần biển, nhưng lại ngay núi. nếu có nguy hiểm thì chỉ lo chuyện núi lở, chứ không sợ vì nhà sập. hồi xưa ở bển, chỉ thoàng vài lần mặt bàn máy may rung rinh, mặt đất trùng trình nhè nhẹ, không đủ mạnh để chui xuống gầm bàn. không ngờ bây giờ, lại là nơi bị động đất nặng nề, chỉ sau 2 tỉnh ven biển.

ở nơi cháy nhà máy điện hạt nhân là tỉnh Fukushima. nhà vợ giám đốc ở đây. hồi xưa có qua đó cấy lúa 1 ngày. đọc tin mà ngầy ngật quá. có tới mấy ngàn xác người tấp vào bờ biển. phim 2012 cũng không có cảnh thê lương như vầy.


ở tỉnh Ibaraki là nhiều người quen nhất. ngồi im chờ thêm nhiều ngày nữa mới dám gọi hỏi thăm người mẹ nuôi ngày xưa. nghĩ tới chuyện nên viết thư hơn là gọi điện. vì sợ nghe tin không lành nào đó ngay lúc này.

mọi người xôn xao trên FB. có người nói vừa có 1 trận nữa ở Shizuoka, và nghe nói sắp tới phiên Nagoya dính. trời ơi, sao mà động đất dây chuyền vậy. Nagoya là nơi có ông bạn người Nhật đang ở. rồi mọi người bàn nhau nếu quả có 2012 thì nên chọn nơi nào mà lánh. rồi lại nhớ đến những cảnh trong bộ phim đó đã khiến tim mình thình thịch và sợ hãi đến thế nào.

ở biển thì sợ sóng thần. ở núi thì sợ lở núi. rút cuộc thì miền Tây mình là an toàn nhất ha, chỉ có ruộng lúa và sông nước thôi. sợ cây ngã đè thì cứ nhảy xuống mương núp, cây ngã xong sẽ thành câu cầu bắc qua cho mình bước thôi mà.

nhà dưới quê mình cũng hông có lầu, nửa đêm nghe rung là lăn xuống gầm ván ngựa tránh ngói rớt, xong rồi vọt lẹ ra vườn. nước sông không mặn như nước biển, cứ bám vô mấy bụi dừa nước là nổi hoài tới kiếp sau.

dù gì, nghèo thì ở quê vẫn là an toàn nhất. ra vườn có rau, muốn có cá thì đào trùn đi câu cá bống, hết cá bống thì câu thòi lòi kho xả ớt vì thòi lòi thì câu 1 tiếng cũng ăn được 1 tuần rồi.

dù gì, ở miền Tây vẫn là an tâm nhất.


Thursday, March 3, 2011

come away with me


đêm cuối cùng đã nghe bài hát này.

phải chi là một tín hiệu...

vì giờ là lúc, có thể bỏ tất cả mà đi.