Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Friday, October 30, 2009

Tranh Việt nửa triệu USD, họa sĩ Việt cũng sốc!

mọi người coi chơi. đăng trên TTVH cuối tuần (báo giấy ) của tuần trước, giờ mới lên mạng.

(TT&VH Cuối tuần)

mạng

nghe nói tính theo ngày tháng sinh thì đây là màu của loại đá hợp với mình.


màu này cũng là màu của cô đơn lạnh lẽo nữa.



lâu, lâu lắm rồi, đâu cũng chừng hơn 10 năm, mới có lại chuyện đi một mình đến quán.


chắc là có say rồi, vì chỉ có say mới dễ tổn thương thôi. và có biểu hiện sang nữa, là dấu hiệu của say đó. người ta tính tiền 4 chai, cứ nằng nặng đòi trả 5 chai, vì nghĩ là uống như vậy. giờ nghĩ lại, đúng là có 4 chai thôi mà, chính xác là có 3 chai rưỡi thôi. vì nửa chai bị dọn đi mất lúc vào wc.


vậy đó. uống 1 mình có bao giờ vui. trước giờ có bao giờ như vậy đâu. giờ còn bày đặt uống 1 mình. uống nhiều người 10 chai chưa say, uống 1 mình mới có hơn 3 chai đã muốn khóc. thiệt tình.


không uống nữa. ít nhất cho đến năm sau. từ nay đừng ai rủ tui nha. vì còn nhiều việc để làm quá. giờ mà say thì chắc là sẽ vỡ dễ dàng mất.


hôm nay làm ở Carmen không uống một giọt nào (kể cả nước. :( . bị bỏ khát, tự ái không thèm kêu).


đến giờ về vừa đói vừa khát. Vẽ cái mặt hề nhìn đúng tâm trạng luôn, không cần diễn.


đây là lần đầu tiên trong đời tôi có mặt ở một không gian tổ chức Halloween (ngày xưa ở Himiko làm 1 nhưng nằm vùi trên phòng, không xuống dự). nhưng không phải để chơi. chẳng biết là làm gì nữa. cảm thấy chẳng còn chút vui vẻ gì để tham gia, đành cho xong việc. nên chọn gương mặt này, không cần cười, cứ y như thế.

mặt mình như vậy, mà ai ngó cũng cười. may mà tui cũng đang buồn bực trong người, nên hông cười nổi. và thế là vai diễn quá đạt.


về phải ngồi bóc từng mảng màu, đau quá. mất đi cơ số lông mi lông mày.



nhìn kỹ đi nghe tui, cười có phải đỡ bị ghét hơn không. mặt rầu rĩ không phải là dành cho mình. phải làm mặt cười, lúc nào cũng cười. hề cười dễ thương hơn hề mếu, biết không.



vãn tuồng. đi ngủ. mai đi đóng tiếp bữa cuối. và thế là từ nay không cần phải bước chân ra đường nữa. chẳng còn gì nữa ngoài kia.

:(

tôi không biết nên nuông chiều mình, hay mặc xác mình đây nữa.

nuông cũng chẳng thể được, mà mặc thì cũng chẳng thể yên.

tôi không hiểu điều gì đang diễn ra hết. từ lâu rồi, tôi đã đánh mất khả năng hiểu được con người.

ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

tại sao lại tự treo mình lên như thế này?

phải chi đừng mở mắt ra vào đúng giây phút ấy.
phải chi cứ lờ đờ như mọi khi.
phải chi đừng hỏi do đâu.
phải chi đừng tìm câu trả lời.
phải chi, cứ mặc xác những xáo trộn trong mình...

thì giờ đây, đâu đến nỗi ...

Thursday, October 29, 2009

sự độc ác đôi khi là cần thiết.

sự độc ác đôi khi là cần thiết.

là đúng như vậy mà.

tôi không sai đâu, ít ra với bản thân mình. vì tôi từng ước biết bao lần, rằng giá như tôi có thể độc ác một chút, để ngăn người ta đừng làm tổn thương tôi. tôi chỉ cần độc ác với chính mình thôi, rằng quay mặt đi, đừng nhìn ai nữa. đừng lắng nghe cảm giác của mình, đừng nhìn thấy sự cô đơn trong ánh mắt ai kia, để đừng để mình yếu đuối.

anh đàn ông kia. anh trẻ con lắm. tôi không bảo anh độc ác với tôi đâu. nhưng cái cách anh thô bạo và tiến đến gần tôi, kiểu như nếu không có ai, anh sẵn sàng xé nát cái áo tôi đang mặc trên người chỉ vì in hình một người anh căm thù, khiến tôi không bao giờ nhượng bộ. tôi chẳng việc gì phải trả lời anh như kiểu tôi là người có thể mang lại chân lí trong cuộc đời này. chân lí trong cuộc sống này là do ai? câu trả lời là do ai? đều do chính bản thân mình thôi anh chàng lỗ mãng ạ. cũng như tôi, tôi không bao giờ chấp nhận cái kiểu đàn ông thô bạo với phụ nữ như anh, nên, dù được sự khuyên can của một người quan trọng đi nữa, tôi cũng sẽ không cho anh cơ hội lấn át mình. vì, chỉ cần một lần nhượng bộ thôi, anh cứ ngỡ anh là chân lí, và anh định áp bức người khác suy nghĩ giống anh sao? ngay cả như, cứ cho là tôi bị nhồi sọ, bị thần tượng hóa cái tay mắt sâu giống Bin laden đó, thì, cái cách anh áp bức tôi phải trả lời cho anh biết tay đó có ý nghĩa gì với tôi mà tôi mặc cái áo in hắn trên người, mà không mặc áo in cha mẹ mình, thì, anh cũng là một tay hoang tưởng muốn đi áp đặt người khác. và, tôi đã phải dùng đến quyền tối thượng của khách hàng, khi không cần phải tranh biện với anh về lý lẽ, mà chỉ nói 1 câu rằng, nếu bất kỳ ai khoác áo có in mặt quỷ dữ lên người, thì cũng sẽ bị anh tiến lại gần và đặt câu hỏi tên quỷ đó có ý nghĩa gì đến với cuộc đời anh sao? tôi cảm thấy ngạc nhiên lắm, anh biết không, khi mà một kẻ dễ bị tổn thương như anh mà có thể đặt chân ra cuộc đời này ngang nhiên vậy. ngay cả kẻ ngang ngược là tôi, khi trả lời, tôi mặc gì, ý nghĩa gì thì kệ xác tôi, chẳng liên quan gì anh, thì cũng lo nơm nớp 1 điều, rằng kẻ như anh có ghim thù không, có đón tôi ngoài đường và đánh tôi chỉ vì tôi dám bảo vệ suy nghĩ mình không?

thật may, ở không gian của tôi, không có những con người phát xít như anh. bất kỳ ai, khi cho mình cái quyền đặt câu hỏi và kiểm duyệt suy nghĩ của người khác vốn chẳng liên can gì mình, thì cũng đều từ một nơi mà ra, anh ạ. anh cũng chả thua gì cái tay mà anh căm ghét đâu.

riêng tôi, tôi chẳng việc gì phải mất thời gian để tìm hiểu xem sự thật là gì. vì lịch sử cũng được viết theo nhiều cách mà. Bao giờ mà không có chuyện anh hùng của chế độ này không thành kẻ thù của lý tưởng khác. tôi chỉ thích một ánh mắt, một gương mặt, một bộ râu... như một chiếc lá, một hòn sỏi bên đường ấy. anh lại căn vặn tôi rằng tại sao tôi thích chiếc lá ấy, hòn sỏi ấy, thì tôi thua.

giờ tôi trả lời sau lưng anh nè, vì đơn giản chiếc lá ấy đã rơi vào tôi ngày cô đơn nhất. hòn sỏi ấy đã khiến tôi vấp té ngay khi lơ đãng nhất.

nói cho anh biết, tôi mà là thằng đàn ông khác, chứng kiến cảnh anh bắt nạt người nhỏ xíu như tôi, thì tôi đã đấm vào mặt anh rồi, bất kể anh là cái thằng cha quái quỉ nào trên đời. vì, tôi căm ghét cái loại đàn ông cho mình cái quyền bắt nạt phụ nữ, trẻ con.

nhưng tôi không là thằng đàn ông, cũng không được ai bênh vực. thì tôi dùng cái quyền duy nhất, rằng, tôi không bao giờ trả lời anh bất kỳ một câu nói nào thêm một lần nữa. và, nếu tôi có đặt chân đến YK, chắc chắn tôi sẽ tìm hiểu xem, ngày đó có kẻ ngang ngược là anh không đã. nếu có, tôi không bao giờ đặt chân đến, anh biết không.

nói cho anh biết, dù tôi không uống 1 giọt bia nào, tôi cũng sẽ trả lời cho anh một cách y như vậy, thậm chí gay gắt hơn, hay thậm chí, sẽ lấy chai bia của bàn khác đập vào đầu anh luôn nếu anh dám tiến sát đến tôi.

vì cái kiểu lỗ mãng lấy thịt đè người đó, tôi cực ghét. và không bao giờ thỏa hiệp. chính vì thế, tôi tự chọn cách ít khi nào bước chân ra đường, để tránh những con người thô bạo như anh đang nhan nhản trong đời sống này.

anh đã gián tiếp làm tôi đổ vỡ hôm nay. làm sao mà tôi biết anh say, vì với tôi, say không có nghĩa là có quyền hành động những điều mà khi tỉnh không bao giờ dám. để rồi đổ thừa rằng, đó là vì say.

đâu ai biết, tôi càng uống, thì tôi càng tỉnh, và thức luôn đến khi trời sáng.

tôi không say. tôi chỉ sai, khi đã hiểu không đúng về cảm giác của chính mình.

tôi lại phải im lặng, không nên nói về bất kỳ điều gì nữa. Vì tôi toàn sai với những điều không thuộc về bản thân trong cuộc đời này.

nguyên văn câu chuyện là vầy :

tôi đến quán bar nhạc rock nhỏ nghe nhạc theo lời rủ của một người bạn nhỏ. hôm đó tui mặc áo Che. có một anh chơi rock vừa xong, vãn. tiến lại gần. tưởng ảnh ấn tượng tán tỉnh gì, thì lại là :

- tại sao em mắc áo này?
- ớ...?
- thằng cha này có ý nghĩa gì với em?
- ơ... (tiếp tục tròn xoe mắt)
- tại sao không mặt áo in hình cha mẹ mình mà mặc áo hắn?
- uhm, áo này người ta in sẵn, tui không có tiền thuê ai in áo ba mẹ...
- có biết hắn là ai không?
- biết, nghe một nghệ sĩ Úc nói tay này giết người cũng nhiều.
- vậy tại sao mặc nó?
- heheh, tôi mặc không có nghĩa là thần tượng, thích thì mặc thôi.
- biết nó độc ác sao vẫn mặc?
- sự độc ác đôi khi cũng cần thiết... (heheh, tui vừa nói vừa cười, kiểu giỡn tưng tửng á)
- cái gì? nói cái gì? (ôi, cha này không biết giỡn)
- Hít-le cũng độc ác, cũng đâu thiếu người khoái biểu tượng của hắn.
- thì hắn đã phải trả giá.
- thì anh này cũng đã trả giá, cũng bị giết chết rồi còn đâu.
- nhưng mà, hắn có ý nghĩa với em lắm sao? (ôi, chả nhớ ảnh kêu mình bằng em hay cô ở giai đoạn này nữa, chỉ biết mặt ảnh đang phừng phừng giận dữ)
- ý nghĩa hay không kệ tôi, chẳng liên quan đến anh.
- hắn có ý nghĩa gì? thần tượng hắn à?
- ô hay, chẳng lẽ tôi thích lụm chiếc lá, hòn sỏi nào đó dọc đường mà tôi phải đi giải thích vì sao tôi thích à?
- tại sao biết hắn ác mà còn mặc?
- anh ngộ nhỉ, chẳng lẽ anh thấy ai mặc áo này cũng lại gần hỏi thế sao?
- chưa trả lời tôi, hắn có ý nghĩa gì?
- nè, tôi thấy dân rock mặt áo hình anh này nhiều lắm, ai anh cũng hỏi vậy sao?
- biết gì về thời trang rock mà nói? biết gì về hiphop, blah, blah...
- (vội xua tay, bực rồi à...) tôi hông có biết gì đâu. tôi dở lắm, hông biết gì về thời trang rock riết gì hết. mà tôi cũng hông muốn nghe, hông muốn nói, được chưa?
- (lúc này thì thành lớn tiếng, do cả quán về gần hết, chỉ còn dăm ba người) nói đi, hắn có ý nghĩa gì lắm sao?
- (cũng gay gắt theo) tôi không việc gì phải đi giải thích với anh, tôi mặc gì kệ tôi.
- (cười gằn), tôi biết em, em không biết tôi đâu, mà tôi biết em...
- tôi còn ko biết tôi là ai mà. nhưng tôi hỏi anh, ai đến chỗ này mà mặc áo in người anh ghét cũng bị anh thô bạo thế hả?
- tại sao không trả lời câu hỏi của tôi, hắn có ý nghĩa gì?
- chẳng việc gì tôi phải giải thích với anh.
(lúc này thì chủ quán bar mới chịu can thiệp, lại kéo tay hắn. bạn nhỏ cũng kêu mình thôi, nhưng tui không có thích nhượng bộ, vì tui không thích hắn nghĩ hắn là chân lí, chưa kể, tui là khách hàng mà)
- (hắn vừa hậm hực đi ra cửa vừa chỉ tay vào mặt tui...), sự độc ác mà cần thiết à? vì có những người suy nghĩ như cô nên thế giới này mới như vậy đấy...
- ...ôiiiiiiiiiiii... (đến lúc này thì tui tức muốn khóc. vừa sợ bị hắn đợi ngoài cửa bụp mình, vừa tức vì không ai bênh mình hết. Huhu).

ta vẫn mong, ta chờ mãi, trên từng ngày quạnh hiu

cúp điện. trời tối sẫm. không gian đặc quánh một màu tôi tối nhờ nhờ bởi sự pha trộn của màu trắng yếu ớt của ánh sáng ngày đang tắt với màu đen thẫm cô đặc của bóng đêm vừa đến. ngồi bó gối trên thềm cửa ngay con hẻm trước nhà. ngoài kia là đường một chiều ồn ào. cảm giác cô đơn đến ngơ ngác.

lâu rồi không còn tự hỏi nỗi buồn từ đâu. đến mức, tưởng không còn khả năng nhận diện nỗi buồn. Chỉ khi nào trong những lúc hiếm hoi niềm vui đến, thì biết, đi, cũng biết, rồi thôi.

có một cảm giác gì đó đang len lỏi lúc này. những câu hỏi lại dồn dập trở về cái đầu vốn không còn muốn suy nghĩ về bất kỳ điều gì nữa, về bất kỳ ai nữa...

một điều gì đó. một cảm giác sâu xa nào đó. không thể tự đánh lừa, không thể bỏ mặc, không thể làm ngơ như không nghe không thấy.

con người ta có thể mặc kệ người khác, có thể làm bất kì điều gì để tránh mắt thấy tai nghe không nghĩ đến. nhưng những cảm giác cứ trào lên như núi lửa trong lòng, thì làm sao mà có thể yên?

làm sao mà có thể yên?

những ngày qua vùi mình trong công việc, bận lút đầu, tự ái ngùn ngụt, không để cho những cảm giác nội tại trỗi dậy. vậy mà, chỉ trong một phút vừa dừng lại nghỉ ngơi, thì lại tràn đến những linh cảm không làm sao biết được.

tại sao chưa bao giờ nghe đến từ này trước đây? tại sao chưa bao giờ có một câu trả lời như vậy? ngơ ngác. đến tuổi này vẫn còn ngơ ngác.

lại biến động rồi. không thể nào thỏa hiệp với lí trí được lâu...

Halloween

vài người hỏi Halloween năm nay Himiko có làm gì không.
từ sau mùa halloween đầu tiên và duy nhất cho đến bây giờ, Himiko khước từ mọi cuộc vui. ở nơi này, không có sự khác biệt giữa ngày thường và lễ hội.
thời gian nào trong năm cũng vậy, là 30 Tết hay mồng một hay bất kỳ một ngày đặc biệt nào, cũng là "một ngày như mọi ngày" thôi.
riêng chủ nhân nó thì năm nay chạy show ở Carmen. ai muốn có kỷ niệm đánh dấu thì ghé Carmen vẽ mặt rồi lên blog Himiko lấy hình về chơi, ha. còn ai chán ghét những ồn ào tiệc tùng, thì ghé Himiko ngồi một mình nghe nhạc nha.
:)
cái tượng này làm ở đây nhưng sẽ đặt ở Carmen chứ hông đặt ở đây. heheh. vì để ở đây, nhát tui nhiều hơn là nhát khách. :D


Tuesday, October 20, 2009

Monday, October 12, 2009

ời...


có tin nổi là cái túi ni lon này đã theo suốt bên mình từ tháng 8/2008 đến nay không?
thật là không thể tin nổi.
hôm nay lục ba lô tìm túi để đựng mấy thông tin Mỹ Thuật mang về, thì nhìn thấy cái túi này đây. sững người trong chốc lát.
và...

Sunday, October 4, 2009

News from One's eyes

Văn hóa - Giải trí

getTimeString('2009/10/04 05:16:00');
Chủ Nhật, 04/10/2009, 05:16 (GMT+7)
"Đôi mắt ai kia" - những sẻ chia và khác biệt




TT - Lần đầu tiên Koike Meeko đến Việt Nam vào tháng 9-2008 để dự workshop "Ðôi mắt" tại Himiko visual saloon cùng hai nữ nghệ sĩ Nhật Bản khác. Tác phẩm chị mang đến giới thiệu trong cuộc giao lưu đó là ba quả địa cầu, vốn luôn theo chị đi khắp nơi từ năm 2003 đến nay.
Trên quả địa cầu đó, những ai Meeko gặp gỡ sẽ đính lên những đường chỉ nhiều màu sắc dẫn từ nơi mình đang ở đến nơi mình mong muốn được đặt chân ở bất kỳ đâu trên thế giới. Từ đó sẽ hình thành trên quả địa cầu một bản đồ tập hợp những con đường mơ ước.

Bây giờ, sau một năm, chị đã quay lại Việt Nam ra mắt triển lãm cá nhân đầu tiên tại TP.HCM mang tên Ðôi mắt ai kia, với loạt tranh nho nhỏ phần lớn là những mảng màu nhẹ nhàng khiến ta có cảm giác như là màu của thời gian, màu của ký ức.
Nhìn vào đấy ta có thể tưởng tượng nào là một cánh đồng xanh ngát, một con sông cô độc, một bờ biển ưu tư, một khung trời vô tận hay đơn giản là một bức tường thinh lặng, một lối đi hoài niệm... Ðó là những cảnh tượng dù được Meeko ghi lại ở TP.HCM, Hàn Quốc hay Nhật Bản đều mang đến cho người xem một cảm giác man mác, mơ hồ nhưng quen thuộc đang lặng lẽ len lỏi vào tận sâu thẳm miền ký ức của riêng mình.
Meeko đặc biệt quan tâm đến sự riêng và chung trong giá trị tinh thần của mỗi người từ những nền văn hóa khác nhau.
Chị nói: "Chúng ta đã nhìn thấy những điều khác nhau nhưng có cùng một ý nghĩ. Ngược lại, cũng nhìn thấy cùng một sự việc nhưng lại có những suy nghĩ khác nhau. Chúng ta đã nhìn thấy những cảnh tượng với những sẻ chia và khác biệt. Mỗi con người là một dấu hiệu và mọi người vẫn tiếp tục đo lường khoảng cách giữa mình với những người khác trong thế giới xung quanh. Tôi cố gắng tạo mối giao cảm trong thế giới này, mong muốn gợi nhớ đến một nơi chốn mà mỗi con người chúng ta đều có một chỗ đứng...".
Triển lãm tranh Ðôi mắt ai kia của nữ họa sĩ Nhật Bản Koike Meeko khai mạc vào 18g ngày 3-10-2009 tại Himiko visual café, 324bis Ðiện Biên Phủ, P.11, Q.10, TP.HCM. Triển lãm kéo dài đến hết ngày 13-10-2009.


VY THỤY





Hình tranh trên báo SGTT ra màu sai bét. Tự dưng đổi tông màu một cách kỳ lạ.