Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Friday, October 30, 2009

mạng

nghe nói tính theo ngày tháng sinh thì đây là màu của loại đá hợp với mình.


màu này cũng là màu của cô đơn lạnh lẽo nữa.



lâu, lâu lắm rồi, đâu cũng chừng hơn 10 năm, mới có lại chuyện đi một mình đến quán.


chắc là có say rồi, vì chỉ có say mới dễ tổn thương thôi. và có biểu hiện sang nữa, là dấu hiệu của say đó. người ta tính tiền 4 chai, cứ nằng nặng đòi trả 5 chai, vì nghĩ là uống như vậy. giờ nghĩ lại, đúng là có 4 chai thôi mà, chính xác là có 3 chai rưỡi thôi. vì nửa chai bị dọn đi mất lúc vào wc.


vậy đó. uống 1 mình có bao giờ vui. trước giờ có bao giờ như vậy đâu. giờ còn bày đặt uống 1 mình. uống nhiều người 10 chai chưa say, uống 1 mình mới có hơn 3 chai đã muốn khóc. thiệt tình.


không uống nữa. ít nhất cho đến năm sau. từ nay đừng ai rủ tui nha. vì còn nhiều việc để làm quá. giờ mà say thì chắc là sẽ vỡ dễ dàng mất.


hôm nay làm ở Carmen không uống một giọt nào (kể cả nước. :( . bị bỏ khát, tự ái không thèm kêu).


đến giờ về vừa đói vừa khát. Vẽ cái mặt hề nhìn đúng tâm trạng luôn, không cần diễn.


đây là lần đầu tiên trong đời tôi có mặt ở một không gian tổ chức Halloween (ngày xưa ở Himiko làm 1 nhưng nằm vùi trên phòng, không xuống dự). nhưng không phải để chơi. chẳng biết là làm gì nữa. cảm thấy chẳng còn chút vui vẻ gì để tham gia, đành cho xong việc. nên chọn gương mặt này, không cần cười, cứ y như thế.

mặt mình như vậy, mà ai ngó cũng cười. may mà tui cũng đang buồn bực trong người, nên hông cười nổi. và thế là vai diễn quá đạt.


về phải ngồi bóc từng mảng màu, đau quá. mất đi cơ số lông mi lông mày.



nhìn kỹ đi nghe tui, cười có phải đỡ bị ghét hơn không. mặt rầu rĩ không phải là dành cho mình. phải làm mặt cười, lúc nào cũng cười. hề cười dễ thương hơn hề mếu, biết không.



vãn tuồng. đi ngủ. mai đi đóng tiếp bữa cuối. và thế là từ nay không cần phải bước chân ra đường nữa. chẳng còn gì nữa ngoài kia.

2 comments:

liti said...

Bụ bẩm đáng yêu chưa, moa, moa

Himiko visual café said...

bụ bẫm, hông phải bẩm. Hahah