Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Wednesday, December 30, 2009

...

mệt nhoài ta trong cơ thể con người
không thể tự yêu, tự xoa đầu mà lớn...

bất cứ ngày nào của thời khắc này...




"Any Day Now"

How long, how long, how long will we take to come undone?
If you know the answer tell me now and I'll write up a calendar for our count down.
'Cos what if what we see is all, is all we've got?

Say you've kept some fire aside to set light to me some surprising night.
And say you've locked some fire away to set light to me some surprising day.
To me some surprising day, any day now...

How come, how come, how come I'm now on a road holding out my thumb?
If you know my destination please buy me the fastest car and throw me the keys.
'Cos what if what we see is all, is all we've got?

Say you've kept some fire aside to set light to me some surprising night.
And say you've locked some fire away to set light to me some surprising day.
'Cos finger by finger we're losing grasp and I'm questioning the reason why nothing beautiful does last...

Say you've kept some fire aside to set light to me some surprising night.
And say you've locked some fire away to set light to me some surprising day,
To me some surprising day... any day now.

Friday, December 25, 2009

...

mừng sinh nhật !

Thursday, December 24, 2009

言葉にできない

bài này lần đầu nghe là thời gian đầu ở Hàn Quốc. khi vẫn còn đang ngơ ngác vì sự im lặng...

và sự im lặng, vẫn đang tiếp diễn.

ánh sáng lấp lánh của tuyết

hồi xưa nghe bài hát miêu tả ánh sáng lấp lánh của tuyết, cứ nghĩ là trong tưởng tượng. giờ thì đã tận mắt chứng kiến ánh bạc của tuyết.

imeem ko còn sign in được nữa, nên không post bài hát này lên chia sẻ được.

Wednesday, December 23, 2009

bông tuyết

năm 98 qua Nhật ngay mùa tuyết rơi. bị sốc nhiệt, tay nứt rạn và rỉ máu. không dám cười vì môi nứt, cười cũng rỉ máu. gót chân thì cũng nứt thiệt sâu, đi nhiều cũng đau và rỉ máu.


và không có nhiều hình về tuyết, vì lúc đó mới qua, chưa có máy chụp hình. cũng không nhớ rõ về hình thù của bông tuyết. cứ tưởng là nó li ti như bụi.


nhìn mấy bông tuyết to đùng người ta trang trí, cứ ngỡ đó là hình cách điệu, hình dung trong trí tưởng tượng.







lần này mới nhìn kỹ, và ngỡ ngàng.


sao thiên nhiên lại có một tạo vật mỏng manh mà tinh tế đến thế. bông tuyết rơi từ bao xa xuống đất, mà vẫn còn giữ nguyên được 6 cánh vành vạnh như một bông hoa tí hon? nhìn, có cảm giác như có ai đó trên trời đổ khuôn hàng loạt, và cứ thế rắc đầy xuống trần. ngạc nhiên vì nó quá mỏng manh, mà khi rơi xuống, chạm vào áo vẫn giữ nguyên 6 cánh không sứt mẻ tí ti. chỉ đến khi chạm vào thì tan ra, như thể nhất quyết chỉ cho người ta ngắm nhìn chứ tuyệt nhiên không thể đụng đến.



nhìn hoài vẫn không hết ngạc nhiên. một đầu ngón tay dễ chứa được đến hơn 10 bông tuyết, nhỏ đến thế, mà là tinh tế đến thế, mà lại mong manh đến thế, mà lại nguyên lành khi rơi xuống bất kì nơi đâu, trừ hơi ấm con người.





...


sân bay Tegel - Berlin

Friday, December 11, 2009

khoảng ký ức duy nhất còn lại

khoảng ký ức duy nhất không bị tước đoạt hay phủ nhận hay giẫm nátgia tài duy nhất còn lại.

「私はチャンスがある?」.手でそんなに書いたね。
。。。
短かったけど、私にとって、一番幸せな時間です。自分の愛人だと言えないけど、あなたの事は私の人間の自慢です。
いつも、いつも戻りたい。
待ちたいけど、今大変疲れる。人間の事には疲れる。
迷ったの、あなた?



bao giờ

bảo tàng Nagoya 2006.

đang ngồi dọn dẹp hình ảnh trước khi đi.
...

hơiz

không phải là tại đây?
không phải là lúc này?
vậy thì là khi nào?
và ở đâu?

Thursday, December 10, 2009

??????????????

đang search một số links về Himiko, tự dưng ra cái này.

"Khi đề xuất sử dụng nguồn tranh thời Phục Hưng hay Cận Đại của các danh họa nước ngoài, đó là đáp ứng nhu cầu phát triển của các cơ sở sản xuất thủ công mỹ nghệ trong thời kỳ suy thoái chung, cũng như có nghiên cứu về khách hàng và tạo ra sự khác biệt tích cực đối với du lịch. Song, việc giới thiệu hàng hóa “thuần Việt” vẫn nên được song song tiến hành nhưng ở mức độ chậm và nhỏ hơn. Màn sáo – Tranh thêu – Tranh vẽ – Gốm sứ – Sơn Mài –Tranh in vải
đều có thể giúp giới họa sĩ nội địa cùng vượt khó bằng cách sử dụng một số tác phẩm thí dụ như của nhóm họa sĩ
Himiko, có trả tác quyền và Himiko bán tác phẩm giá thấp nhất có thể được để giúp các cơ sở sản xuất bớt gánh nặng chi phí. Khi sản phẩm có sử dụng tranh Himiko được đóng gói bao bì theo cách đã nêu, Himiko được du khách biết đến qua nội dung giới thiệu ở bao bì, và đó là cách để Himiko và các họa sĩ Việt Nam vươn ra thế giới về tên tuổi và dạng thức mới của tác phẩm: không bán nguyên gốc tác phẩm mà bán … nhượng quyền. Sự chọn lựa tác phẩm hội họa Việt Nam nhất thiết cần có ý kiến tư vấn của MYA BizCorp vì chỉ có MYA BizCorp mới có thể cung cấp tư vấn phát triển kinh doanh trong tương quan văn hóa dân tộc và văn hóa các nước đặt trong hoàn cảnh kinh doanh cụ thể, có nhắm đến uy tín quốc gia, dân tộc."

trời ạ, chả hiểu cái người viết này định viết cái gì nữa. thật là không thể tưởng tượng. sao lại có thể tự nghĩ ra những chuyện vô lí thế? làm gì có chuyện không bán nguyên gốc tác phẩm mà bán … nhượng quyền. Ở nơi đây, không gian này, chỉ có tác phẩm gốc của tác giả và không bao giờ có bản thứ hai. Tác phẩm là cái gì mà lại gọi là nhượng quyền, nhỉ?

ơi, ngoài sức tưởng tượng đến độ không nghĩ gì ra để viết nổi .

ai đó đọc rồi nói cho tui biết người này đang viết gì với. tui đọc mấy dòng này bị hoa mắt luôn nên không đọc nổi nữa. links ở tên người viết á.

Hoàng Hữu Phước, Thạc Sĩ Kinh Doanh Quốc Tế
CEO, MYA BizCorp
CEO, RIMT
COO, VTCI

đâu là nơi vô định? nào là vật vô hình?


lâu thật lâu mới có lại cảm giác xao động này. vẻ gai góc xù xì. nhưng nhỏ bé.

lâu thật lâu rồi, không còn giữ lại chiếc lá rơi vô tình, một viên đá nhỏ tình cờ nhìn thấy...

lâu thật lâu rồi, mới lại cho bản thân mình ngó quanh ngó quất.

thấy, mình cần lang thang...

đi đến nơi vô định,
mang về vật vô hình (*)


đâu là nơi vô định?

nào là vật vô hình?

---
(*) một câu nói thật hay trong chuyện cổ tích Nga(?) cứ ghi mãi vào lòng từ thời còn bé. nhà vua thách thức chàng trai rằng, để đạt được điều mong muốn, "hãy đi đến nơi vô định, mang về vật vô hình".

triển lãm mới của Huy "cán cọ"


lăng xê cho bạn mình .

- khi tiếng hát cất lên (báo Tuổi Trẻ)

- Những tiếng ca đơn lẻ của người trẻ độc hành (Báo SGTT)

Wednesday, December 9, 2009

tức giận

tôi lại run lên về sự tức giận, dù đang nói về cái chết.

tại sao tôi vẫn chưa thể ngừng sự tức giận khi nghĩ về 2 con người ấy. về những điều họ đã làm, đã gây ra.

dù tôi đang nghĩ về cái chết mỗi khi sắp bước lên máy bay đi đến một nơi xa. tại sao vẫn còn hai con người khiến tôi tức giận.

vì họ khiến tôi không còn phân biệt được đâu là sự thật, đâu là sự dối trá trong cuộc đời này. họ khiến tôi tin rằng, điều tồi tệ nào cũng có thể xảy ra trong đời sống này. họ khiến mọi cố gắng, mọi mong muốn bảo vệ yêu thương của tôi đều trở nên bất lực.

tôi cứ phải đi vá víu những mảnh vụn, để rồi khi họ chọc vào, mọi thứ lại vỡ tung.

ôi những con người ấy, làm đau kẻ khác là sự khoái cảm điên cuồng của họ hay sao? và tôi, khi thốt ra một lời tồi tệ, để chặn đứng tương giao tiếp diễn, thì cũng là nhát dao chí mạng đâm vào chính tôi.

vì làm sao mà tôi có thể phủ nhận được quá khứ?




Trái tim dường như chứa trong mình sức mạnh tái sinh

“Trái tim có thể tự sửa chữa nếu người ta cho nó cơ hội. Trái tim dường như chứa trong mình sức mạnh tái sinh cực lớn và giờ đây, điều quan trọng là phải tìm ra phương thức hoạt động của nó”.

- Tiến sĩ Douglas Zipes, cựu Chủ tịch Viện Tim mạch Mỹ.

Monday, December 7, 2009

ai sống ở Berlin cho hỏi với

ai sống ở Berlin cho tui hỏi với. Bên đó có căm ghét Che lắm không? tình hình là tui có đến 10 cái áo Che, nên nếu bên đó ghét quá thì đành bỏ ở nhà, không dám mặc ra đường kẻo bị đầu trọc uýnh chết. Ở VN mà còn có người muốn xé áo tui, thì ở nơi kia chắc phải hỏi trước mới dám mặc.

thanks thanks...

Saturday, December 5, 2009

( ' >')

tôi muốn ghì mình lại. đồng thời nhưng tôi cũng muốn ngã.

tôi muốn buông trôi, nhưng đồng thời cũng muốn cột chặt mình.

hai bàn tay, trời đất ơi, hai bàn tay tôi, chẳng còn nghe lời tôi nữa.

Friday, December 4, 2009

và mặc xác cho thân đông cứng lại.

những dấu hiệu bất ổn đang cồn cào trở lại.

không muốn gì hết lúc này. không muốn phản kháng nhưng cũng không muốn lẩn trốn. không muốn bước đi nhưng cũng không muốn đối mặt.

muốn nghe đĩa CD ấy. mặc cho bản thân sẽ bị đông cứng lại.

nhưng sắp phải ra đi rồi.

hay đó là dấu hiệu của mỗi lần sắp phải lên máy bay?

không, già đầu rồi, làm sao mà lầm lẫn. vì số lần lên máy bay nhiều gấp nhiều số lần dấu hiệu này xuất hiện cơ mà?

muốn nghe đĩa CD ấy, và mặc xác cho thân đông cứng lại.

nhưng sắp phải ra đi rồi...

Wednesday, December 2, 2009

rồi tôi sực nhớ,

đêm qua tôi có một giấc mơ.

tôi nhìn thấy một bàn tay buông thõng trong bóng đêm. bàn tay ấy thật cô đơn.

tôi muốn đưa bàn tay mình ra, chạm khẽ. chỉ để nhắc cho người đó nhớ rằng họ còn đang tồn tại trong cõi đời này.

tôi muốn đưa tay mình ra nắm lấy. chỉ đế họ biết về một cảm giác ấm của sự chia sẻ.

mà sao tôi đưa tay mình ra, cố rướn về, mà mãi vẫn không thể chạm.

rồi tôi sực nhớ, chỉ duy suy nghĩ tôi hướng về. chứ tôi lúc ấy thật ra cũng ngồi yên trong bóng tối. và mắt cứ nhìn mãi không thể dứt ra khỏi bàn tay ấy.

một bàn tay cô đơn, tôi biết, đang lạnh lắm.

và tôi chỉ có thể chạm lấy trong suy nghĩ mà thôi. dù là trong bóng đêm đi nữa. dù ngay cả trong giấc mơ đi nữa.

.........

tỉnh dậy, tôi đọc hoàng tử bé. lần đầu tiên được cầm cả cuốn sách đọc. có nhiều câu trong đó cứ như đang xoáy khẽ vào mình.

"- Người ta ở đâu? hoàng tử bé rốt cuộc lên tiếng trở lại. trong sa mạc kể cũng cô đơn thật...
-Tìm tới nơi chốn của con người, ta cũng vẫn cô đơn, con rắn nói."


"Nhưng tôi không an lòng. Tôi nhớ lại con chồn. Người ta có thể sa vào trong từng cơn rơi lệ nếu người ta từng đã để cho một ai đó thuần dưỡng cõi lòng mình..."

" Và không một người lớn nào hiểu rằng sự ấy có hệ trọng chi nhiều đến như thế!"