Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Wednesday, June 11, 2008

linh tinh nhân chuyện căn phòng...




Căn phòng ngày xưa của tôi bên Huỳnh Tịnh Của khá rộng và thoáng ( duy có quá nóng vào buổi chiều vì nắng chiếu vào nó ). Ở trên lầu 3, hoàn toàn không có chứa đồ gì của Himiko vì bên dưới tầng trệt đã có nhà kho.

Thời gian sống mười mấy năm ở Sài Gòn đã khiến hành lý của tôi càng trở nên cồng kềnh. Nhớ năm 18 tuổi khi ở ký túc xá 135B Trần Hưng Đạo, chỉ có duy nhất 1 cái rương gỗ với vài bộ quần áo. Sau chuyến đi Nhật về, quyết tâm mang hết hình kỷ niệm về quê, năm 2000 vô ký túc xá Mỹ Thuật cũng chì có mỗi cái tủ sắt nhỏ. Lúc nào cũng bên mình những lá thư, những vật kỷ niệm, ngày càng chồng chất. Lúc dọn đến căn phòng đó, lần đầu tiên được ở một nơi thật sự là phòng, riêng biệt riêng tư, thế là khui hết 5 cái thùng giấy to, nào là sách tiếng Nhật, truyện, thư từ hình ảnh, vật kỷ niệm, bày đầy ra.

Không hiểu sao, má tôi rất ngăn nắp sạch sẽ, mà tôi chẳng có chút nào giống má. Hồi nhỏ ở nhà, không một chút bụi. Mỗi sáng, má phân công đứa nào lau bàn quét nhà quét sân, đứa nào rửa tách rửa chén, nhà sạch như tươm, sạch đến mức bực bội vì không dám làm gì. Hình như, sự bày biện lung tung thế này, cũng chỉ như một sự phản kháng lại những gì quá ngăn nắp khuôn khổ hồi nhỏ?

Không biết nữa, nhưng đến một ngày, thấy quá mệt mỏi vì những cồng kềnh hành lý. sống ở Sài Gòn 14 năm, không dưới 14 lần di chuyển chỗ ở, mệt mỏi vì những lần sắp xếp đồ đạc di dời. Nhiều lúc quyết tâm ngồi xuống dọn dẹp, vứt làm rác hết những gì xưa cũ, thế nhưng, vừa ngồi xuống dọn, lại đọc thấy một lá thư, lại nhìn thấy một tấm hình, lại ngồi phệt ra đó mà nhớ về những ngày xa lơ xa lắc, vẫn nhớ rõ từng chi tiết của những cảm xúc, lại rã người ra vì buồn bã, lại bỏ lên giường nằm vật ra, hoặc bỏ đi không thèm dọn nữa ( vì lại sẽ phải nhìn thêm 1 tấm hình khác, một lá thư khác...). Có lúc, ước gì có một người xa lạ nào đó đến dọn giùm ( đừng là bạn thân, vì bạn thân thì nó sẽ càng tò mò, và lại sà xuống kể cho nó nghe về những gì liên quan đến những đồ vật đó...), để tăng thêm quyết tâm tống khứ đi hết, vì bản thân luôn tiếc, luôn giữ từng tấm vé xe điện ở Nhật, ở Hàn, tấm vé vào ôn-sen ( tắm nước nóng ở Nhật ) lần đầu tiên, rồi cái bill ở nhà hàng Pháp, rồi 2 tấm vé xem phim lần đầu tiên với TTT năm 1996 v.v... Có lần, có người đã hứa đến dọn giùm, vì bảo là, nhìn căn phòng bạn không chịu nổi, nếu là bạn tôi thì tôi đã lôi ra dọn và vứt sạch hết. Nhưng rồi người đó thất hứa, thế là remove khỏi friend's list ( tôi cũng vô duyên thật ), xóa luôn số điện thoại.

Thế là mất luôn cơ hội làm nhẹ chính mình. Tự cảm thấy bất lực trước trạng thái căn phòng bề bộn và phủ bụi. Có đôi lúc ước gì lúc nào đó quay trở về, căn phóng cháy sạch, thế là rũ bỏ, nhẹ nhõm, có tiếc thì cũng chỉ một lúc, cơ bản là có thể nhẹ gánh lên đường, không cần phải day dứt cái nào để đâu, lạc mất đâu.

Luôn tự lẩm bẩm với lòng, bao giờ có thể dọn xong căn phòng và ngăn nắp trở lại, thì lúc đó có thể lập gia đình. Căn phòng như một hội chứng cô đơn, bày biện ra để tứ tung để có cảm giác bận rộn ( hì, ngụy biện nữa rồi ). Vẫn luôn nghĩ là, ngày mình có thể dứt bỏ được tất cả, căn phòng trở nên gọn ghẽ tinh tươm, thì lúc đó, mới có thể sống cùng với một người khác được.

Thế như, khi đi sang Nhật, gặp căn nhà này, mới thấy, mình chưa đến nỗi nào, mình vẫn có thể lập gia đình ngay lập tức được, không cần phải chờ đến lúc thực sự dọn xong một căn phòng. Tự an ủi mình quá sức.

Hình ở entry này là căn nhà của mr Seiji Shimoda, sống với vợ và 2 con, 1 trai 1 gái. những khoảng trống trong nhà hầu như chỉ là lối đi (mà còn vương vãi đủ thứ ).

căn phòng trước phía ngay mặt đường, lối đi cũng ko có, phải đi cửa sau.

nhìn từ phía ngoài đường 54

2 3

nói gở, lỡ nhà cháy thì không có đường mà chạy. :(

6 7
này là phòng ăn.
8 10
.
và căn bếp, mr Seiji chế biến ở trên...
bên dưới toàn là rác.
không tìm được phòng tắm của căn nhà này, vì toàn là đi tắm onsen khi ở đây. Chỗ trống khả dĩ nhất là chỗ ngủ trên gác. nhưng 5 mạng nghệ sĩ chui vào ngủ nên lúc đó cũng thấy chật kín, vừa đủ chỗ nằm.

Hic, nếu nhà mình mà thế này, không bỏ chồng thì cũng bị chồng bỏ. Một trong hai người phải có ai dọn dẹp chứ. Mình không có khả năng dọn 1 mình thì cũng có thể phụ và có quyết tâm dọn khi có người phụ. Không biết nể ai đây, mr. Seiji hay vợ? Vậy mà hai vợ chồng hai đứa con vẫn sống vui vẻ, vi vu khắp các nước.

Phong thủy căn nhà này nói lên điều gì ta?

2 comments:

vịt tiềm said...

...nói lên gia đình nầy rất rất ...là nghệ sĩ!

Q. said...

hic, sao tui so chat nghe si nay qua...