Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Thursday, January 27, 2011

cho người xa lạ

P/S : viết từ thời 360 còn tung hoành. vì những mệt mỏi con người, đã lập 1 blog xa lạ để đừng ai áp mình vào để kiểm duyệt từng câu chữ và bắt lỗi, để tự do nghĩ, tự do nói về những định dạng trong quan hệ con người. nick xa lạ với những danh xưng bất định, để đừng ai định đoán, truy vấn. và, đã khiến một vài người ngộ nhận ...

nếu bạn, người trong entry này, có tình cờ đọc thấy và nhớ ra, thì đừng bất ngờ giật mình quá đỗi. xem như hôm nay, tôi đã có một câu trả lời cho bạn, điều mà chắc rằng khi xưa đã để lại trong bạn một câu hỏi vô định. blog ngày xưa ấy, tôi buộc phải ngụy tao với nhiều dạng danh xưng bất tính để đừng ai nhận biết về tôi. mà, trong vài lần trò chuyện ngắn ngủi cùng bạn, tôi cũng chưa bao giờ dùng đại từ nhân xưng nào khác, ngoài chữ tôi. tôi không cố ý làm bạn nhầm lẫn, cũng như, không muốn bạn dấn sâu vào câu chữ với một người vô định mà lạc lối vào cảm xúc hoang đường. giờ, bạn đã 27(?), đã đủ chín để nhận ra điều ấy. và tôi có thể gỡ nút thắt này ra mà không ái ngại bạn sẽ tổn thương. dù sao thì, không phải lúc nào trong cuộc sống này, điều bí ẩn nào cũng có một lời giải đáp.


Không phải hôm nay tôi mới đọc entry này của bạn. Tôi đã đọc nó ngay từ lúc bạn post lên. Nhưng, tôi im lặng.
Bởi lẽ, tôi cảm thấy mình chẳng nghĩ về bạn sâu sắc như suy nghĩ bạn đã dành cho tôi.
Và cũng bởi, tôi sẽ không bao giờ online với nick này nữa, cũng như, tôi sẽ không bao giờ trò chuyện cùng bạn nữa...

Không vì điều gì hết. Tôi luôn bất thường như thế. Khi mệt mỏi với chính mình. Và khi, tôi biết rằng, mình không đáp lại được cho bạn, dù bất cứ một suy nghĩ nhỏ nào, trong cái đầu hỗn độn của tôi. Hay bởi, tôi nghĩ rằng, khi tôi đã xác định được mình sẽ không thể nào dành cho người đó chút xíu tình cảm nào như trong mong đợi của người đó, thì tôi buộc phải độc ác ngay khi mọi việc chưa quá sâu. Tôi không cho phép mình đùa giỡn hay nuôi hy vọng cho bất kỳ ai... Tôi nghĩ, chỉ là sự nhầm lẫn.

Bạn sẽ không bao giờ hiểu được điều đó. Cũng như giờ đây, hình như tôi lại rớt vào trạng thái của bạn. Hình như, người ta cũng đối xử với tôi như tôi đã đối xử với bạn, để tôi đừng trông chờ vào một sự vô vọng... Dù chỉ là một mối quan hệ giữa người và người. Tôi đã không hiểu... để rồi, khi vào đọc entry của bạn, tôi lại sực nhớ ra mình...

Ôi, vòng lẩn quẩn của cuộc đời. Con người luôn cho mình quyền quyết định khi tình cảm không hướng về ai đó. Tôi trách người ta sao không lưu giữ một tình cảm giữa người và người, thì, chính tôi, lại im lặng trước bạn, bất kể, ấn tượng bạn đã dành cho tôi, một người chưa gặp mặt. Hay bởi, tôi nuôi dưỡng cho bạn một hình ảnh đẹp về tôi, để bạn đừng thất vọng khi biết rằng, tôi không như bạn nghĩ?

Dù sao thì, tôi đã mỉm cười, và tự hào về ấn tượng đã gây ra cho bạn. Dù biết, có thể là sự nhầm lẫn của bạn về tôi...

Dù sao thì, tôi vẫn cảm ơn bạn đã viết những dòng này cho tôi. Dù sao thì, tôi cũng sẽ giữ nguyên quyết định không trò chuyện nữa. Cũng như người ta cũng sẽ giữ nguyên điều đã quyết định trong quan hệ với tôi.

Và khi, tình cảm và lòng trắc ẩn không đủ mạnh, thì con người có thể quyết định được bất cứ điều gì thuộc về lý trí

Và tôi cũng cảm ơn người đó, như bạn đã cảm ơn tôi.

Và, tôi cũng xin cảm ơn bạn!
Cũng như, xin lỗi bạn, vì đã im lặng.


Chúc bạn tìm được người đàn ông của mình!


Feb 23, '07 7:34 AM

"Cho nguoi xa la ...

Hôm nay quyết định tặng bạn entry này, chẳng vì lý do nào cả! Chỉ là muốn viết cho bạn - người xa lạ mà tôi đã gặp, người mà khi mắt tôi ráo hoảnh bần thần vô cảm nhìn vào màn hình lúc 2h sáng thì bạn xuất hiện. Đừng bảo tôi delete nó nhé, bởi vì nó là điều duy nhất tôi có thể làm lúc này...Bạn bảo bạn sẽ biến mất, thật sự tôi cảm thấy buồn! Uh...tôi và bạn có là gì đâu mà phải buồn? Tôi đã có bạn khi nào đâu mà sợ mất!? (bạn đã nói với tôi thế). Nực cười với cái suy nghĩ không biết xấu hổ của tôi quá phải không bạn?
Bạn và tôi đã nói với nhau về những điều hữu hình và vô hình, thật và không thật, ý nghĩa và vô nghĩa, thiên đường và địa ngục .... những điều mà trước giờ tôi chưa nói với ai nhiều như thế! Và tôi cũng chưa bao giờ nói thẳng thừng với ai rằng "tôi thích bạn vì bạn ... chẳng giống ai cả!". Mà tôi thích bạn thật đấy chứ, cả cái cách làm người khác đau lòng ...
Bạn sẽ cho rằng tôi lại thích vác vào mình những gánh nặng không đáng có, nhưng với tôi đó không là gánh nặng, đó là hành trang để tôi đi tiếp trên con đừong của tôi. Dù cho sau này có gặp lại bạn hay không, có còn được nói chuyện hay không thì tôi vẫn thích bạn. Cho dù bạn có làm cách nào để tôi ghét bạn (nếu bạn muốn) thì tôi vẫn thích bạn. Chắc bạn chưa biết, tôi là người ít khi thay đổi điều gì, ít khi chán ghét điều gì dù nó trở nên tồi tệ thế nào! Và chắc bạn cũng chưa biết sự xuất hiện của bạn không bao giờ là vô nghĩa với tôi cả.
Hãy sống thật binh yên bạn nhé! Lần đầu tiên gặp tôi cũng chúc bạn bình yên. Giờ tạm biệt tôi cũng không chúc gì ngoài câu ấy. Với tôi, đó là điều bạn cần nhất: sự bình yên trong cuộc sống và đâu đó sâu thẳm trong tâm hồn ...
Cám ơn bạn vì đã xuất hiện trong đời tôi dù chỉ giống như 1 cơn gió thoảng. Mà gió thì vô hình. Bạn cũng vô hình ... bay đi mất ... liệu tôi cố vươn tay ra dài hơn thì có giữ được không?
Lại mất mát ... Lại đau ... Một lần tình cờ gặp ... rồi sẽ quên Nhưng nhiều lần tình cờ ... làm sao không nhớ...? "

No comments: