Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Tuesday, November 20, 2007

lại một người đi...

hôm nay họp khoa Điêu Khắc nhân ngày 20.11

Đến chiều thì chạy xuống thăm thầy Thắng, thầy bị đau khớp không đi lại được. Nhà Thầy vẫn không thay đổi, 7 năm trước luyện thi tại đây.

Thỉnh thoảng thầy đi đâu, thì có anh Quang, học trò đệ tử ruột của thầy, học năm 4, hướng dẫn bài giúp. Anh là người đầu tiên dẫn mình đi uống rượu. Ảnh nói, không uống rượu được thì không làm dân Điêu Khắc được. Y như Thầy nói. Tin sát đất. Lần đầu uống rượu với ảnh, phải pha Coca.

Anh Quang có bộ râu 5 chòm, râu Quan Công. Ảnh rất tự hào về điều này, dù không để lâu dài. "Quý tướng đó em!"

Trong khoa, được ảnh quan tâm và bênh nhất.

Có lúc định làm mai đứa bạn thân cho ảnh, nhưng cũng khó có dịp, vì dân Điêu khắc hơi vụng nói, mà nhỏ bạn thì lại quá nhạy cảm...

Ra trường vài năm thì ảnh về quê ở Phú Yên lập nghiệp. Có xưởng đá to ngoài đó. Trại sáng tác điêu khắc Nha Trang đợt rồi là do ảnh cung cấp thợ và đá.

Hôm bữa Closer diễn ra, ảnh có ghé chơi nhân có việc vào Sài Gòn. Ngồi nói chuyện làm ăn, khoe hình xưởng đá, vợ sắp sinh con trai...

Ảnh bảo, có dịp đi đâu ra Nha Trang, ghé qua Phú yên chơi, ảnh take care hết. Vì đang xây căn nhà 3 tầng rất to. Mừng cho ảnh, về quê và thành công. Cưới vợ, sinh con, xây nhà, 3 việc trọng đại của đời người đều được.

Hôm nay ghé thầy Thắng, thầy hỏi, "em biết tin gì chưa?"

"Dạ?"

"Quang Phú Yên chết rồi. Hơn một tháng rồi. Nó vừa vô 1 hợp đồng tỉ mấy, nhậu ăn mừng. Rồi về tắm rửa, leo lên lầu 3 ngó ngó gì đó. Mẹ nó đang ở dưới đất, nghe "rầm" một cái, gọi Quang ơi ra xem cái gì. Không nghe tiếng trả lời, chạy ra, thấy nó nằm ở đó. Té lộn cổ từ lầu 3 xuống. Lan can mới xây cao được có mấy tấc..."

Trời ơi...

Chạy một đoạn đường thật dài về mà miên man. Đời người thật khó lường. Nhìn tướng ảnh đâu có gì yểu mệnh...

Tự dưng, chỉ muốn khăn gói lên đường.

Đi cho thỏa lòng.

2 comments:

kinchiin said...

đi đi chị

THAO DANG said...

Chuyện anh ban này đau lòng quá Hoàng, gan giống như chuyện của anh Vũ của Thảo, đời ngùơi thật không biết đâu mà lùơng trước hiểm hoạ, vì thế hãy quý những gì mình đang có trong hiện tại, hiện tại là món quà của cuộc sống.