Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Wednesday, November 28, 2007

một chiều vừa mở cửa ra...




giật mình vì nước bao quanh.
Nhớ hồi nhỏ ở quê, mỗi lần đi học về là xách dép và lội mò mẫm. Lỡ mà trượt chân té là coi như ướt hết cặp sách.
Mà ngộ, nước ngập bao giờ cũng chọn buổi chiều và tối khuya thôi. Nhiều lúc ngủ trong nhà, sáng hôm sau dậy dép trôi hết ra ngoài và vướng lại ở cửa.
Hồi nhỏ hay có chuyện nằm ngủ trên bộ ván ngựa, lăn rớt đất vẫn ngủ tiếp. Khuya bà chị mò dậy đi wc đạp trúng người, la quá trời, bả bắt bò lên vẫn ngủ tiếp say sưa. Mà hay cái là chẳng bao giờ lăn rớt đất vào mùa nước ngập.
Ở đây người ta hay gọi triều cường, nghe lạ lạ thế nào. Nước ngập vẫn là cái tên nghe dễ chịu nhất.
Chỉ là nước ngập thôi mà.

1 comment:

Me con nha Bao Chau said...

Trời. Sao giống tình hình ở nhà mẹ bé Lam wá. Qua blog tui chia sẻ đi nhe