Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Wednesday, May 29, 2013

nhứt định thế, và tôi tin thế. :)






nếu chị 7 hông gọi hỏi check mail chưa, thì chắc ngủ luôn tới giữa khuya. giọng ngái ngủ nghe dt, em ngủ chưa dậy mờ!_hả? giờ này mà ngủ? tưởng 11-12h sáng, nói, em ngủ trễ mờ, thức tới 5h sáng mờ, giờ mấy giờ òi? 9h. sớm mờ. mở mail check thì mới biết là ngủ 1 giấc từ 3h tới 9h tối. Tiếc mớ lá sâm, xớn xác đi vò, rồi bỏ ngăn đá cho mau lạnh để mời, rồi để luôn tới giờ. :((


Trưa nay bị nghe 1 câu rất xốc óc, đại loại như sao chị cố tỏ ra con nít chi vậy.... cơn giận nổi lên bừng bừng... trợn mắt gân cổ lên... mà khi gân cổ lên thì thì giọng nói đương nhiên không còn ngọng nữa. cái bị bồi thêm 1 câu nữa, thấy chưa, chị nói được bình thường đó, quay về vậy đi, tỏ ra chi... lần này thì lên cơn bốc hỏa. im lặng luôn, nhưng nghe ai đó nói, giữ những cơn giận dữ trong người như giữ lửa tam muội, nó sẽ cháy nát tâm can, thế là vô phòng nằm gồng hết các cơ bắp , gào lên, như chỉ dạy của Osho (cái vụ gào thì chỉ theo bản năng con thú bị thương)... rồi buông xoãi thõng thượt.... rồi ngửa tay thả lỏng theo hướng dẫn của sư phụ, rồi ngủ luôn tới giờ.

Bởi vậy, ta nói, sau vụ này mới biết phim HQ là có dựa sát trên tâm lý con người, chớ hông hề sến súa lâm ly như đã từng nghĩ. Ai đó thấy tui viết hoàn toàn như xưa, có vẻ mẫn tuệ thì sao hông nghĩ là, phản ứng con người qua câu chữ hoàn toàn khác với phản ứng bên ngoài. Câu chữ là còn đọc đi đọc lại, còn lời nói thì chưa kể tui thuộc tuýp, nói ra rồi mới nghe hiểu đồng thời với người nghe....chưa kể, vì có dạo ở cùng Má nửa tháng. Má nghe tui nói qua dt to (tui vốn thuộc giọng thùng thiếc bể, rổn rảng), Má kêu nói nhỏ lại, chậm rãi.....đặng còn lấy chồng được :(( . Hix, lúc đó di chứng chưa hiện ra, cho nên nói chậm nói nhỏ thì hông có vấn đề gì, phải đến khi qua Tết...

Viết dài dòng là bởi, để cho ai quan tâm nhưng hay đùa thì làm ơn đọc kỹ, tôi bây giờ không còn khả năng nhận biết lời nói đâu đùa đâu thiệt, và tôi dẫn chứng bài viết của bà tiến sĩ não là hoàn toàn không hề mong ai đó đối xử với tôi như là đối với đứa trẻ, âu yếm cưng chìu (chưa kể, nhiều người rất hông thích con nít ở quãng 6-7-8-9-11 đâu). với má tui còn hông đòi mà.... Chỉ là, những câu nói nhạy cảm xốc hông, vui lòng đừng thốt ra với tôi trong thời điểm tôi đang cố giựt lại giọng nói, cơ mặt, tâm lý vững vàng, nếu hông muốn lạc dấu nhau trong cõi người này. Và, đừng thốt ra những câu nói không giữ ý khác với những người không khỏe thân thuộc khác (nhứt là với những người có tiền sử về tim)... vì đội khi, một câu nói có khả năng giết người, do làm người ta lên máu.

Chị, dù hoàn toàn chưa gặp, chưa biết nhau ngày cũ (chị có đến Himiko duy nhất 1 lần với bạn nhưng cũng chưa từng dòm thấy tôi), cũng chưa có trong friendlist trước đó luôn. Chỉ đến khi tình cờ đọc thấy tin về kiếp nạn xảy ra với tôi, chị mới send message nói muốn giúp tôi hồi phục vào 2 ngày trong tuần, hoàn toàn tình nguyện (Khi đó Chị chưa biết tôi nhỏ hơn vài tuổi, nên còn gọi tôi là chị).

khi đến day ấn huyệt, hơ ngải cứu cho tôi nhiều ngày trong tuần, đối xử với tôi ân cần dịu dàng. khi hỏi tôi điều gì, tôi trả lời "cóa", chị nhẹ nhàng chỉnh, nói "có" thôi em. Cách Chị ân cần, hướng dẫn tôi từng chút khiến tôi cảm động, Rồi chị hay mua cho tôi cái gì đó để ăn trong ngày, khi chè, khi cháo đậu tim sen... tôi vẫn nhớ dấu hiệu trẻ nít của mình rõ nhất là khi Chị nhắn, hỏi thích ăn phở hông chị mua mang đến, thì tôi nói tôi chỉ thích ăn món gì có nước mắm thôi, như bún thịt nướng, bánh cuốn..., chớ hông thích ăn phở đâu, vòi còn hơn với chị ruột mình, trong khi, hông hiểu sao, dù là út, tôi vẫn chưa từng nhõng nhẽo với ai trong nhà, dù là với Má (tính từ khi tôi có khả năng ghi lại ký ức)... 

P/S : gõ đến 11h50 thì nỗi giận xíu xiu sót lại cũng vơi đi. dù sao, em cũng là đứa em ngoài lề tốt nhiều. dù bao cơn nóng giận của tôi ngày cũ em đều có thể cho nó cuốn trôi, vẫn duy trì mối quan hệ con người.  Vẫn là người tôi tin tưởng nhất khi nhờ em đến tìm giúp món đồ quan trọng trong đống riêng tư những ngày chưa dọn Himiko...

Em nói do tôi nhạy cảm, nhưng một đứa trẻ, nhiều khi có khả năng nhận biết rất tốt rất giỏi hơn cả người lớn về ai  đó. Hồi xưa, tôi thường tự hào vì lần nào giơ tay ra ẵm, trẻ cũng theo, không hề quay đi (thậm chí từng nằm võng hát vọng cổ ru cho thằng cháu (1990, giờ đã cao 1m7) ngủ. nó ngủ say sưa..... giờ có hơi buồn chút, vì đứa cháu gái giống bên Ngoại nhứt là sợ khóc thét lên khi tôi đưa tay ra.... Ừ thì, về già có xu hướng trẻ thơ, nói chi sau vụ giập não này....tôi đang cố gắng luyện tập dưới hướng dẫn của Chị, sẽ giựt lại giọng nói xưa cũ của mình. dù nó không hề êm dịu, nhưng chí ít, tui cũng được vài người khen hát hay mờ. :)) tôi sẽ làm được, và tôi phải làm được. nhứt định thế, và tôi tin thế. :)

No comments: