Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Saturday, May 11, 2013

trở lại nẻo đời này

"- Tôi nhận thấy hoạt động căn bản của não bộ phải là tỏa chiếu sự an vui, thanh tịnh và lòng yêu thương. Nếu chúng ta dùng nhiều thời gian trong đời mình để sử dụng mạch thần kinh này ở não bộ phải, thì an vui, thanh tịnh và tình yêu thương sẽ lan tỏa khắp mọi người, kể cả chúng ta; và cuối cùng, ta sẽ có an vui, thanh tịnh và tình yêu thương trên mặt đất này. Và đó là Niết Bàn, hay Cực Lạc mà Phật giáo nói đến. Cho nên khi ta biết rõ phần não bộ nào đang được sử dụng để xử lý các dữ kiện thu nhập từ bên ngoài, ta có nhiều chọn lựa để biết nghĩ, biết cảm, biết hành xử sao cho thích hợp với hoàn cảnh cá nhân và với cộng đồng nhân loại.


- Làm sao tôi có thể “chết” được khi tôi là một thành phần của cái toàn phần? Trong khi não bộ trái cứ cho biết rằng tôi là một cá nhân riêng biệt, mong manh và dễ “vỡ”, não bộ phải cho thấy rằng, từ bản thể, tôi vốn “tồn tại” mãi với thời gian! Và như vậy, mặc dù tôi đã mất đi một số tế bào của cơ thể và khả năng nhìn thế giới bên ngoài như là không gian ba chiều, phần năng lượng đó của cơ thể tôi không mất mà chỉ là trở về hợp lại với biển thanh tịnh và an vui của vũ trụ....."



----> Do trước đó khi m chưa đọc bài về não của bà ts Mỹ Jill Bolte Taylor và cũng chưa có triệu chứng khóc hu hu nước chảy tèm lem khi bị cự nự hay ai đó nói lời quan tâm đột xuất, m có post 1 status nói lời của Chị dặn đừng hở cái nói m dzìa mần trẻ thơ. (cái khi đó cũng có cô kia nói Chị nói đúng ó, m nên trở dzìa đúng tuổi của mình, m nghĩ cổ tưởng tui thích cưa sừng. Xong hôm nay tới phiên chị 5 nghe giọng nói ngọng và hơi đãi đãi như con nít của m cũng la sao m hok nói bình thường lại, m thấy oan quá, vì di chứng bây giờ mới là lúc hiện rõ (bạn Trần Kiến Quốc nói, do bản cũng có người cậu bị té xe nên bản có kinh nghiệm chăng?), 

chớ khi m chưa ráp sọ, có vài người thăm, thấy rõ là ngoài chuyện miệng méo bên trái thì m nói chuyện bình thường. nên, nay xin phép post lại lần nữa những lời của tiến sĩ não bộ cũng từng mất 8 năm cho việc điều trị, phục hồi lại từ đầu khi cổ bị tai biến và trải nghiệm trên chính cơ thể mình chớ hok còn chỉ qua điều trị nghiên cứu người khác nữa. 

Hiện m đang từng bước tập Yoga và hít thở, thả lỏng, tập thiền dưới sự hướng dẫn tự nguyện tận tình của chị Theresa Nguyen, m cũng xin cảm ơn chị đã nhiệt thành ủng hộ, quan tâm (đặc biết là những lúc chị ân cần hỏi em như đứa trẻ nhỏ, m đều cảm nhận được hết), tập m hít thở, tập mắt, lăn trục xoa và hơ nóng huyệt cho m... nhất là chị đã vô cùng động viên m khi khen m hồi phục quá nhanh so với thời gian 8 năm của bà tiến sĩ... mấy ngày qua, m thấy rõ sự thay đổi rõ rệt của hơi thở bên trái (trước đó hít vào hay thở ra bên mũi trái đều không nghe được luồng hơi, nhưng 2 hôm nay thì đã). và đặc biệt là phần lõm của sọ (vết bị cấn xuống lề đường) đang căng tròn no đầy trở lại... (đó là lý do vì sao m cạo phần tóc bên phải để muốn chụp lại sự hồi sinh của phần lõm đó đó (mềm như sọ trẻ em :). ) M biết m còn cần phải nỗ lực bội phần trong chuyện sáng tác khi nhìn thấy một vài hoài nghi rằng m hông thể làm việc trở lại như xưa đang ở trên ngọn dốc thứ 2, đang chuẩn bị lên đỉnh thì bị rớt xuống cái bụp.

Và m cũng xin chân thành cảm ơn những nhiệt thành dõi theo và ủng hộ tinh thần của FB friend's list, nhiều người đã góp phần không nhỏ vào thành công của m trong đợt triển lãm cá nhân năm ngoái. Loạt tác phẩm đó đã có người mua hết, và giúp cho m trả hết nợ trong 3 lần di dời địa điểm Himiko trước kiếp nạn này. Và đặc biệt chuyện mọi người đã vào đây kêu gọi em quay lại. sư phụ dạy Yoga cũng nói, m có thấy, sau kiếp nạn "TRỜI KÊU HÔNG DẠ" này, mà m nhận rõ được lòng quý mến khộng hề ảo chút nào trong thế giới mạng này của nhựng người bạn ảo. Nhứt là chị Loan BB, chị Thảo, đã đứng ra kêu gọi những người hông quen biết để tặng m một chi phí không hề nhỏ cho giai đoạn II - ráp sọ

Và hơn hết, m cảm ơn chị Bảy, chị Tư, đã làm hết sức để có thể đưa em trở lại nẻo đời này. cảm ơn chị Tám, chị Năm đã bỏ ra nhiều ngày để trực khi em còn mê mải đi chơi trong giấc mơ sâu. (xin lỗi Năm vì khi tỉnh dậy hông biết là chị ruột, xin lỗi Bảy vì hôm bữa đã nổi quạu khi em nói trong cơn trẻ nít, là sao lúc đó hông để em đi luôn đi, cứu làm gì...) đó giờ, m chưa bao giờ biểu lộ bất kỳ một trạng thái tình cảm nào với người trong gia đình, có thể do từ nhỏ, đã không ai quen với chuyện biểu lộ yêu thương và quan tâm. Phải đến tận sau kiếp nạn này, m mới ý thức rõ đươc m là út.

- cảm ơn Ha Tran, my litlle Mitsuki Alex Lee đã luôn chở tui đi khi tui cần.

- cảm ơn những người bạn nghệ sĩ đã không ngừng quan tâm hỏi han, đặc biệt là bạn H, hỗ trợ m rất nhiều trong chuyện di dời cũng như chỉnh trang stuidio)vài người bạn thiết ít ỏi đã đóng góp không nhỏ trong chuyện châm cứu, trị liệu, như Bảo, Quý.

P/S : và cũng cảm ơn người đã bỏ học về SG canh từng giây phút vắng người để lẻn vào nắm bàn tay giá lạnh như nước đá (lời của bạn Huy La), thì thầm gọi m quay về cõi người, để sau chuyện này, m cũng bắt đầu nhận ra những vùng mơ hồ trong cõi thức tâm linh, và biết những bộ phim HQ hoàn toàn không hề vô lý, từ chuyện tâm thức hai con người yêu thương nối nhau, chuyện tâm lý bịnh hoạn..... thường tình của con người.



* cảm ơn vài người bạn trẻ có gương mặt sáng trong đã lắng nghe và ủng hộ m trong cõi tinh thần trong thời gian này. :)





No comments: