Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Sunday, January 13, 2008

10 năm trước...




Mười năm trước, tôi làm việc ở Nhật Bản. Công việc buồn tẻ và chán ngắt. Mỗi chủ nhật rảnh rỗi, tôi thường xách máy chụp hình lang thang trên những con đường ven triền núi...

Mấy lần, trên con đường vào ga, tôi đều đi ngang căn nhà nhỏ xíu. Điều cuốn hút tôi là những chiếc ghế nhỏ làm bằng rễ cây ( để người ta đặt chậu hoa lên ), và những thân rễ xù xì lạ mắt. Vào một chủ nhật giữa tháng năm ( gần 4 tháng tôi sống ở Nhật ), đi ngang ngôi nhà ấy, tôi gặp một người đàn ông trung niên đang lúi húi cắt, ghép những nhành rễ cây, dây leo, lại thành những chiếc ghế. Thú vị, lân la tôi lại làm quen. Anh tự giới thiệu mình là một nghệ sĩ chơi trống ( dạng trống truyền thống, một người chơi cả bộ trống bao gồm trống to trống nhỏ hơn mười cái ), và đóng những chiếc ghế nhỏ bán cho người ta để châu hoa là việc làm thêm. Từ đó, chủ nhật mỗi tuần tôi đều ghé nhà anh chơi, lúc thì nghe anh nói về những chuyến đi sang Châu Âu, trên vỉa hè, anh bày nguyên dàn trống của mình và chơi say sưa. Ở đây, thỉnh thoảng có dịp lễ lộc thì anh mới chơi. Thỉnh thoảng, anh vẫn mang dàn trống lên núi và luyện tập. Hình ảnh anh vờn đôi tay trên dàn trống trên triền núi lúc chiều tà làm tôi đến ngơ ngẩn...

Nhiều lần ngồi nhìn anh đóng ghế, tôi thấy có bộ rễ dây leo rất đẹp, to thiệt to, cong vòng gần như khép lại thành hình tròn, để thật lâu mà anh không đụng tới. tôi hỏi, anh trả lời, ghế đặt chậu hoa thường dùng những rễ dây leo thanh mảnh, những rễ này to quá, anh lấy về bỏ đó chứ không xài được, chắc sẽ làm củi đốt. tôi tiếc đến ngơ ngẩn, và ngập ngừng đề nghị anh cho tôi, tôi sẽ đóng 1 cái ghế. Anh tròn mắt ngạc nhiên không biết tôi sẽ làm gì với cái rễ thô kệch to đùng ấy, và đồng ý. Và, dưới sự giúp sức của anh ( cắt giùm, rồi bắt đinh vít gắn chặt những khúc gỗ lại với nhau theo đề nghị của tôi ), chiếc ghế của tôi đã được hình thành. Sau đó, anh còn giúp tôi chở đến nhà người mẹ nuôi Nhật Bản. Đó là món quà đầu tiên tự tay tôi làm ra và tặng cho gia đình người mẹ nuôi. Và gây ngạc nhiên cho nhiều người.

...
đây là mẹ nuôi của tui ngày xưa ( sẽ có một entry viết về người mẹ này )

3 comments:

Sodapop said...

ước 1 lần dc sống và hiểu NB. NB gây tò mò và ham thích cho người ta quá :P

Vivian. Nguyen said...

Chị thật may mắn vì có nhiều kỉ niệm đẹp, thú vị và đáng nhớ như vậy! Đợi entry tiếp theo của chị...! Chúc chị một tuần mới đầy năng lượng nhá!! ^^

Ngoc Hau said...

Khàkhà, ngày xưa mi nhon và xinh quá