Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Tuesday, January 15, 2008

Suy nghĩ của tôi về hạnh phúc từ cái nhìn của một người làm nghệ thuật…




Lời kết:

Suy nghĩ của tôi về hạnh phúc từ cái nhìn của một người làm nghệ thuật…

Tôi đã từng ao ước về một hạnh phúc lớn – một không khí gia đình ấm áp thật sự của riêng mình. Mười năm trời, tôi đã tự đắm chìm trong vòng lẩn quẩn của những nỗi đau khổ. Sự khao khát một tình cảm yêu thương đã khiến tôi luôn sống trong cảm giác khắc khoải cô đơn, luôn vật vã trước những tiếng gào thét từ bên trong…

“ Sự cô đơn, hình như không đi liền với tĩnh lặng. Những lúc cô đơn tôi luôn nghe thấy lòng mình gào thét cuồng dại. Vậy nên, tôi sợ một mình, sợ đối diện với chính mình!” ( 1998 )


“ Cho đến bây giờ, tao cũng không biết như thế nào là một hạnh phúc trọn vẹn, thật sự ! Tao lúc nào cũng đi góp nhặt những điều nhỏ nhoi . Những niềm vui, những đam mê, những giấc mơ, những trăn trở, những day dứt, những đợi chờ, những hy vọng… từng chút, từng chút một… Chỉ để được vui sướng, được hạnh phúc vì cảm thấy mình còn đau khổ, còn cảm giác, còn sống .

Tao sợ sự cô đơn ! Vì nó làm tao xáo trộn. Nó khơi dậy những suy nghĩ quay cuồng đầu óc. Nhưng hơn hết, điều làm tao lo sợ nhất là khoảnh khắc rơi vào tình yêu .

Không ai, sẽ không ai biết được những gì đang xảy ra trong tao. Không ai, sẽ không ai hiểu được tao đã trải qua những cảm giác gì. Cho dù tao có hét lên, có nói ra những gì tao nghĩ. Có gào thét lên, có điên cuồng… cũng mãi không thể nào thoát ra sự tuyệt vọng. Những ngày qua một phần con người tao đã thoát ra để nhìn tao suy sụp, gục ngã . Tao thấy tao nhỏ nhoi đến tội nghiệp trước sự dửng dưng, lạnh lùng đến độc ác của con người. Tao nhìn thấy tao sắp sửa bị đào thải khỏi cuộc sống. Cái phần người sắp sửa bị đào thải đó không còn chút sức lực, đang thoi thóp,thoi thóp… Tao không biết phải làm gì để cứu cái phần người đó . Mà không biết có nên cứu không ? Bởi vì tao biết, cái phần đáng ghét đó không cần đến tao. Nó chỉ cần đến mi, đến người khác, những con người không bao giờ hiểu, không bao giờ thương xót nó .


Trong mũi có máu ! Tao có cảm giác đó là nhựa sống, là sức sống của tao đang tràn ra ngoài. Đến một lúc nào đó sẽ cạn, sẽ cạn … Tao khoái trá nhìn, chờ đợi cái kết cục tất yếu sẽ xảy ra. Cái phần người đó sẽ chết, vì kiệt sức, vì trái tim yếu đuối không còn chịu nổi áp lực của tình cảm .

Thời gian sau này, trái tim của tao đập nhanh lắm. Hình như nó cũng nhận ra rằng nếu tao cứ mãi trong tình trạng này thì chẳng mấy chốc sẽ không hoạt động nữa. Nên nó đập cuồng lên, gấp gáp những nhịp sống cuối cùng. Tao cố gắng kiềm lại. Nhưng trái tim không thuộc quyền điều khiển của tao, mà thuộc về cái phần tình cảm ngu ngốc ấy . Nó đâu còn tỉnh táo để nhận thấy sự vô kỷ luật của trái tim nó. Nó đâu thể hiểu được rằng những nhịp đập gấp gáp vội vã chỉ nhanh chóng kết thúc cuộc đới nó thôi. Trái tim đập cuồng loạn lên, máu không kịp đến với não đã vội rút đi, làm tao cũng thiếu dưỡng khí, mê mệt theo. Rồi sẽ đến lúc tao sẽ bị suy tim, mạch sẽ yếu dần đi, trái tim sẽ không còn đủ sức để đập nữa. Nhưng cũng có thể tao sẽ gục ngã trước nó. Bộ não tao đang tê liệt dần, mụ mị đi. Như thế thì chuyện gì sẽ xảy ra? Không còn bị kiềm hãm, trái tim sẽ cuồng lên. Có thể lắmchứ! Mất tao, làm sao nó đứng vững nổi, dù nó chưa bao giờ quan tâm, thậm chí còn căm ghét phần lý trí đang cố gắng kiềm chế nó!”

( 12/00 )

Đã có một khoảng thời gian như thế, có một khoảng thời gian tôi ở trong ranh giới giữa tỉnh và điên. Nhưng đến bây giờ, tôi nhận ra rằng, tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian. Tôi cứ mải mê đi tìm tình yêu thương của con người, tìm cái hạnh phúc mà một mình tôi không thể quyết định được, không thể tạo ra được. Từ ngày bước chân vào trường này, từ những chuyến rong ruổi đi thực tế, tôi mới nhận ra rằng, cứ mỗi lần đi đâu xa, cứ mỗi lần hòa mình vào thiên nhiên, quan sát những mảnh đời, những con người bình dị, chân chất ở những tôi đến, tâm hồn tôi như trải rộng ra, tôi cảm thấy thanh thản, nhẹ nhàng. Và cứ mỗi lần hoàn thành một tác phẩm, tôi cũng cảm thấy sung sướng làm sao! Cảm gíác do mười đầu ngón tay mang lại khi sờ vào những hình khối, những đường nét do chính mình tạo ra cũng tuyệt vời làm sao! Những hạnh phúc nho nhỏ đó, tự bản thân tôi có thể tự tạo ra cho mình mà không phải phụ thuộc vào ai, chờ đợi vào ai. Vậy nên, tôi cảm thấy tiếc khoảng thời gian 10 năm dài dằng dặc, cứ ôm chặt lấy ước mơ hạnh phúc về một tình cảm yêu thương, mà chờ đợi, để rồi đau khổ, để rồi phiền muộn và day dứt về những mối quan hệ giữa người và người. Trong khi đó, hạnh phúc đang nằm trong chính hai bàn tay tôi, ở trong chính suy nghĩ của tôi!

Năm nay là năm học cuối cùng. Tôi đã thôi không còn hoài nghi về khả năng của mình cũng như không còn hoang mang chẳng biết rẽ vào đâu trước muôn vàn ngã đường đang chờ tôi trước mặt. Bởi vì tôi biết rằng tôi sẽ không tự ép mình phải ngã theo một cá nhân nào đó khi mà dẫn dắt tôi sẽ là cảm xúc của chính mình. Tôi không hoài vọng về một sự nổi tiếng hay được mọi người thừa nhận. Tôi sẽ bắt đầu cho những khao khát cháy bỏng từ thuở ấu thơ. Tôi sẽ bắt đầu một cuộc hành trình khám phá cuộc sống chung quanh mình. Và từ đó, góp nhặt từng chút, từng chút một những niềm vui nho nhỏ tạo thành một hạnh phúc thật sự! Dĩ nhiên, ở một góc khuất sâu kín trong tâm hồn, tôi vẫn khao khát được nhân đôi những niềm vui. Biết đâu được điều kỳ diệu ấy sẽ đến, trên một chặng đường nào đó trong cuộc hành trình mà tôi lựa chọn!

2005

1 comment:

Mộc said...

những chuyến đi làm mình lớn lên nhiều fải ko chị
trân trọng và ngưỡng mộ một người có trái tim và tâm hồn như chị