Hi,

"I'm standing alone in the darkness.The winter of my life came so fast. Sun shine in my eyes I'm still there everywhere-I'm the dust in the wind-I'm the star in the northern sky-I never stay anywhere-I'm the wind in the trees..."

Tuesday, January 15, 2008

năm 5 : Tây Nguyên, sự trở lại…




Năm 5 : Tây Nguyên, sự trở lại…

Năm nay, tôi đã cân nhắc nhiều về địa điểm thực tế, nơi sẽ tạo cảm xúc cho tác phẩm tốt nghiệp. Tôi quay lại Phan Rang một tuần vào dịp hè, ở nơi đó đã ít nhiều thay đổi. Bắc Hà, tôi yêu vẻ đẹp thiên nhiên nơi đó, nhưng con người ở đó chưa thực sự lay động sự rung cảm trong tôi như người dân ở Tây Nguyên…
Tôi trở lại Tây Nguyên. Trở lại một vùng rừng núi nghèo nhưng con người chất phác… Trở lại một nơi thật sự là núi rừng đã buộc vào tôi một sợi dây tình cảm. Ở nơi đó, vẫn có những người nhớ đến tôi. Khi tôi ghé nhà tìm cô bé Y Thoan, không gặp, đành nhắn lại và khi từ làng KonTui ra, tôi gặp em đang ngồi ở ngã ba làng Kohnlor2 chờ trong bóng chiều chập choạng. Em nhất quyết đòi tôi phải ghé nhà uống rượu cần vào một ngày nào đó. Vẫn cái giọng lơ lớ dễ thương. Ở đó, tôi gặp lại Doan, cô gái BaNa ngày xưa đã lấy một người không yêu. Doan bây giờ đã có thêm đứa con thứ hai, gương mặt sạm đen vì vất vả, tất tả nói chuyện với tôi trên đường đến trạm y tế xin thuốc cho con. Nỗi buồn trong ánh mắt ngày xưa giờ đã nhường chỗ cho sự lo âu của người mẹ trẻ.

Phong cảnh, con người ở đây vẫn như xưa. Tôi hiểu tại vì sao anh bạn có biệt danh “ bóng ma biên giớ i” luôn chọn Tây Nguyên làm nơi thực tế. Cái hồn người ở đây khắc khoải làm sao trong tác phẩm của anh. Tôi sẽ không có đủ sức dẻo dai để như anh lang thang khắp mọi buôn làng ở vùng rừng núi rộng lớn như thế này. Nhưng cũng luôn ám ảnh trong tôi thân phận của người phụ nữ. Vẫn là những bà già còng lưng gùi củi, vẫn là những người mẹ trẻ trước ngực là con, sau lưng là gùi lặn lội lên rẫy. Vẫn là những em bé gái sớm còng lưng vì trĩu nặng đôi vai với những gùi củi cao bằng chính mình. Sức chịu đựng của họ thật kinh ngạc! Trả lời cho câu hỏi của tôi “ chồng đâu mà để chị địu con lên rẫy một mình? ”, là những nụ cười hiền lành ” nó đang uống rượu ở nhà, không đi đâu! ” Hiếm hoi lắm tôi mới nhìn thấy hình ảnh người đàn ông trên xe bò đi chở củi hoặc ngồi đẽo chiếc thuyền độc mộc trên bãi cát ngoài sông.

“ Làng Kôngrơbang, đã có những căn nhà mới kiểu người Kinh xen lẫn những ngôi nhà sàn cũ kỹ.Tiếc là, ngôi nhà rông làng này lại làm bằng tôn, một vật liệu vô hồn và tách biệt hẳn những ngôi nhà khác trong làng.

Rồi bao lâu nữa nơi đây sẽ thay đổi hoàn toàn? Cứ nghĩ đến một ngày nào đó quay lại, thay thế những căn nhà sàn cũ kỹ hôm nay sẽ là những khối nhà hình hộp bằng xi măng lạnh lẽo mà cảm thấy hẫng đi!

Chắc chỉ mỗi bến sông là sẽ vẫn mãi như vậy.Vẫn con dốc thoai thoải…..,vẫn những chiếc thuyền độc mộc xếp dài…..,vẫn chiều chiều mọi người ra đây tắm rửa giặt giũ… vẫn những đứa bé dẫu mới lên bốn lên năm đã biết tự ra bến sông tự tắm giặt cho mình. ”

“ Kon Tum gay gắt mưa nhiều

Lâng lâng dào dạt phiêu diêu rượu cần

Ta say lay lắt bần thần

Ước gì có bạn tri âm lúc này!

Để không chỉ một người say…...

Để không chỉ một người quay quắt buồn...”

“Bao buổi chiều rồi tôi ngồi dưới chân cầu treo, ngắm nhìn những bước đi của họ. Hình ảnh hai cánh tay nắm lại trước bụng thật quá đối nghịch với gùi củi nẵng trĩu trên vai... Nhoi nhói trong tôi một câu hỏi… Thân phận người phụ nữ, từ nhỏ tới lớn, khi có chồng, và đến khi về già luôn luôn gắn liền với chiếc gùi nặng trĩu… như là sự luân hồi của số kiếp, đến bao giờ mới thực sự thoát ra?”

Tôi không biết mọi người cảm nhận sao về phác thảo tốt nghiệp của tôi... Và mặc dù có những lời chê rằng tôi lặp lại nhưng cũng có những lời khen cho tôi niềm vui để đi tiếp sự lựa chọn của mình. Hơn ai hết, tôi cảm nhận rõ những tình cảm và nỗi day dứt của mình xuất phát từ lần thực tế năm 2. Và năm cuối cùng này, tôi muốn đi sâu vào tình cảm ấy. Có thể với mọi người, tác phẩm này không mới hơn, không thoát ra được ấn tượng đầu tiên về đề tài này của tôi từ hai năm trước. Nhưng điều quan trọng nhất là, tình cảm của tôi về con người, về vùng đất này sẽ không thể nào thay đổi.

Tôi không biết rằng, sau này khi đã ra trường tôi có còn dip trải qua những chuyến đi thực tế tuyệt vời như thế này không. Nhưng một điều chắc chắn là, nơi nào đã qua, tôi vẫn luôn khao khát được quay trở lại, và không chỉ một lần!

"đi lễ" - phác thảo thạch cao, 60cm

bài tốt nghiệp - tác phẩm vào vòng chung kết Mỹ thuật toàn quốc 5 năm 2005

1 comment:

little Kit said...

Cảm ơn chị đã chia sẻ!
Kontum là nơi em đã được sinh ra, được lớn lên, nhưng em chưa có được cảm nhận sâu sắc như chị. Trong cuộc sống em luôn cố gắng suy nghĩ, hành động sao cho thật đơn giản, riết rồi em cũng thấy mình thật tẻ nhạt. Chị đến Tây Nguyên,chị còn muốn quay lại. Vậy mà em chỉ vì ..bản thân mà không còn muốn về nữa. Cảm ơn chị đã làm dấy lên trong em cảm xúc mà em tưởng đã mất rồi.